“Ừ, đã lâu không gặp ngươi, gầy quá. Ngày mai xuất phát rồi sao?” Đại phu nhân bỏ quả khô xuống xoa xoa tay, nhìn Tiên Y phía dưới liền nhớ tới Trần ma ma từng ở bên mình, cảm giác nói không nên lời không biết là áy náy hay ảo não, nhưng dù sao cũng không muốn lại sủng ái món đồ này nữa.
“Hồi phu nhân, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, khi có nô tỳ khác tới Tam thiếu gia sẽ dặn dò họ. Sáng sớm ngày mai Tam thiếu gia sẽ tới đây dập đầu với phu nhân.” Tiên Y nghe ra giọng nói phu nhân có sự mất tự nhiên, đầu lưỡi hơi đắng. Mẫu thân hầu hạ hai đời Trần Kim, cuối cùng rơi vào kết cục như thế này.
“Nếu ngày mai qua sớm thì vái đầu bên ngoài đi, không cần vào cũng được.” Đại phu nhân không chút gì nể nang thể hiện sự khinh thường con trắc thất ngay trước mắt người khác, ngày xưa có Trần ma ma che giấu, bây giờ Đại phu nhân càng thêm tuỳ hứng.
Tiên Y cũng không thể nói nhiều, chỉ có thể quỳ đồng ý, hôm nay bước vào chính viện này cũng là một sự bừng tỉnh, đây cũng là lúc rời khỏi nơi đây.
Đại phu nhân thấy Tiên Y thuận theo, lại thiếu đi sự thân cận ngày xưa, trong lòng có cảm giác khó thích ứng. Thấy Tiên Y sắp lui xuống, không khỏi nói: “Gả cho Tam thiếu gia là phúc phận của ngươi, ta cũng coi như thành toàn phó thác của mẹ ngươi. Chờ các ngươi từ Lâm Thanh trở về cần phải sống thật tốt trong phủ, nếu Tam thiếu gia có gì ngươi cũng nên khuyên nhủ nhiều một chút.”
Ân điển thật lớn, phúc phận phải quý trọng, Tiên Y hận không thể lột tim phổi của Đại phu nhân xem rốt cuộc được làm từ cái gì. Cả nhà nàng vì hai phủ Trần Kim, vì chủ tử mà bạc mệnh đi sớm, nhưng kết quả thì sao? Chưa kể tính kế nàng, nếu không có Kim Phong Hoa nhúng một tay vào, còn thành toàn cái gì mà phó thác? Không biết nàng đã sớm tự sanh tự diệt ở hố lửa nào rồi, cuối cùng Đại phu nhân còn có mặt mũi nói thật đường hoàng, bà ta còn có mặt mũi!
Lửa trong lòng Tiên Y khó tắt, nhưng không thể để lộ ra ngoài, quy củ hành lễ rồi lui ra, vừa lúc Thu Cảnh chờ ở cửa, thấy nàng ra liền một tay giữ chặt nàng mang đến thiên phòng. Thiên phòng chỉ có Tú Châu và Tuyết Song đang ngồi bên trong, vừa thấy Tiên Y tiến vào đều vây quanh lại, mỗi người nối tiếp nhau dặn dò một câu, trong đó Tú Châu khoa trương nhất, hận không thể an bài tất cả ăn, mặc, ở, đi lại của nàng. Tiên Y cảm thấy trong lòng ấm áp, lộ ra một nụ cười.
Tiên Y nhận lễ chia tay của từng người, có hai người nàng không lo lắng, Thu Cảnh đã có hôn ước, Tuyết Song còn nhỏ, tuy nương nàng ấy không được trọng dụng nhưng cũng an ổn. Chỉ có Tú Châu là nàng không an tâm, vốn nghĩ trước khi đi khuyên nàng ấy vài câu, dù nghe theo hay bỏ ngoài tai, ít nhất cũng là tình cảm mấy năm này, ngày sau không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.
Nhưng nàng còn chưa nói lời nào Tú Châu đã kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng nói: “Ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ không gây hoạ nữa.”
“Ngươi…” Tiên Y hơi kinh ngạc, Tú Châu gọi cái gây hoạ chính là đến vờn qua vờn lại trước mặt thiếu gia để gia tăng độ thân mật. Nàng vốn muốn khuyên bảo nhưng không ngờ Tú Châu lại tự thông suốt.
“Tiên Y, trước kia ta nghe không vào, nhưng gần đây…” Tú Châu mắt lộ ra vẻ mê man cầm tay Tiên Y nói: “Nhìn Hàn di nương đi như vậy, Liễu di nương uất ức qua ngày, Tào di nương tuy có cảnh đẹp nhưng cũng bị Đại phu nhân ngầm chơi xấu. Làm thiếp như vậy không hề thoải mái.”
Vỗ vỗ tay Tú Châu, Tiên Y biết ý không nói nhiều nữa, nếu nàng ấy có thể tỉnh táo trước vinh hoa phú quý như vậy, có lẽ tương lai nàng ấy cũng sẽ thay đổi tâm ý. Cho dù thế nào, con đường này nàng ấy phải tự bước đi.
Ra khỏi chính viện, Tiên Y như đã dỡ xuống sức nặng trên vai, nàng sẽ không bị những thứ đó trói buộc mà kéo chậm bước chân hướng tới tương lai nữa.
Ban đầu, nàng nghĩ sẽ về phòng mình trước để đợi, sau lại suy xét đến tiền viện của sân Kim Phong Hoa trước để chuẩn bị, hôn sự con trắc thất luôn không được coi trọng. Vả lại dù nàng là Tam thiếu nãi nãi cũng chỉ là một hạ nhân, càng không có ai quản việc trước khi thành thân tân lang tân nương không được gặp mặt cả. Giờ nàng chỉ nghĩ không biết mấy thứ vụn vặt trong viện Kim Phong Hoa có rơi xuống không, hay còn bỏ quên đồ gì trong viện hắn không. Nhưng khi nàng vừa tới cổng, đến sân rách nát của Kim Phong Hoa, ngoài dự kiến lại thấy được ba nha đầu đang ở bên trong, cũng khó trách lúc nàng ở chính phòng không nhìn thấy ba người này, thì ra đã sớm chọn được đối tượng chia tay.
Nàng chỉ gật đầu ý chào, Tiên Y cũng không thèm làm công phu ngoài mặt mà trực tiếp đẩy cửa vào viện. Nhìn hành động của nàng tự nhiên như vậy, Lộ Song quả thực ghen ghét đỏ mắt, nàng ta ném tay Vũ Song ra, vọt lại đây, duỗi tay như muốn tát vào miệng Tiên Y một cái. Tiên Y cảm giác được nàng ta vọt đến, phản xạ có điều kiện giơ tay phải lên, vừa lúc chặn được cánh tay Lộ Song, làm nàng ta không thể đánh xuống.
“Làm càn! Đừng quên, ta vô dụng như thế nào cũng là nhị đẳng, ngươi hiện giờ chỉ là một nha đầu tam đẳng đã muốn dĩ hạ phạm thượng sao?” Đã xé rách mặt nạ của nhau rồi, Tiên Y căn bản lười giữ lại ba phần đường lui.
“Ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi chính là kẻ lừa đảo!!!” Lộ Song bị Vân Song và Vũ Song tới sau giữ chặt tay, mặt đầy nước mắt lên án nói.
“Kẻ lừa đảo?” Tiên Y cười lạnh, đối với loại lỗ nào luôn sạch trơn thế này nàng thực sự cảm thấy rất buồn cười.
“Đúng! Ngươi muốn đến phủ Đại cô gia làm thiếp, giờ thấy không làm được nữa liền bám lên Tam thiếu gia. Nói cái gì mà tốt với ta, chẳng qua là sợ ta chặn đường ngươi, nữ nhân ghê tởm này!” Lộ Song kêu to như điên loạn, cả người giống như sắp hỏng hết.
Hiện giờ Tiên Y cảm thấy có chút may mắn vì sân Kim Phong Hoa xa xôi, nếu không sợ rằng âm thanh quỷ gào của Lộ Song đã sớm đưa người tới.
“Đối với lời khuyên lúc trước của ta, vốn xuất phát từ lòng tốt lại bị ngươi cho là lòng lang dạ thú, tương lai sắp làm Tam thiếu nãi nãi của ta như thế nào không phải các ngươi rõ ràng lắm sao?” Tiên Y khinh thường nhìn Vân Song, nhìn về phía Vũ Song, là ai khuyến khích Đại phu nhân tiễn mẫu thân đi? Là ai một lòng muốn đưa nàng đi làm thiếp? Là ai nháo đến nỗi huỷ hôn ước của nàng? Kết quả bây giờ lại quay qua cắn nàng một miếng, thật xin lỗi, nàng không phải bánh bao!
Vũ Song bị tầm mắt của nàng làm nóng rát mặt, còn Vân Song lại vươn cổ, giống như đau lòng nói: “Tiên Tiên tỷ, sao ngươi có thể nói như vậy, rõ ràng hết thảy đều là một tay ngươi tạo thành, sao ngươi có thể vu khống cho tỷ muội chúng ta? Nếu lúc trước không phải tỷ tỷ lo ta chắn đường tỷ tỷ, sao ta lại bị đánh gậy, nếu không phải tỷ tỷ tranh Triệu gia lang, sao Vũ Song lại có thể gian nan lắm mới có được người hữu tình? Hiện tại ngay cả Tam thiếu gia Tiên Tiên tỷ ngươi cũng cướp từ trong tay Lộ Song, ngươi không xin lỗi Lộ Song, ngược lại lại khởi binh vấn tội chúng ta, chuyện đó…”
Nhìn Vân Song mang dáng vẻ lê hoa đái vũ, Tiên Y khó chịu như ăn phải ruồi bọ, đột nhiên cảm thấy những lời biện bạch trong miệng đều biến thành chê cười. Cuối cùng nàng tà khí cười cười, nâng cằm lên, dùng ánh mắt giống như nhìn mấy con kiến mà nhìn ba nữ tử chật vật trước mặt, cười nhạt nói: “Vân Song, bạch liên hoa là một loại bệnh, phải trị, đặc biệt là loại nữ nhân thối nát như ngươi! Còn có, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi dù nói bậy gì về ta, Tam thiếu gia cũng sẽ không để ý, hắn chính là thích ta, hắn chính là không phải ta thì không cưới, cho dù ta khóc la không gả hắn cũng sẽ mặt dày mày dạn cầu hôn ta, đau lòng chưa? Lộ Song, ngươi cầu mà không được, ta lại có mà chẳng hoài phí công phu!”
Một câu, ba nữ nhân ở sân ngoài đều mang khuôn mặt trắng bệch, mà thiếu niên đứng trong viện thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Rời phủ, thật đúng là đáng giá chờ mong.