“Ái chà!”
Dương Liễu đột nhiên kêu một tiếng: “Chồng ơi, cái túi xách LV chính hãng mà anh mua hết một trăm nghìn tệ ở Pháp cho em bị rơi xuống đất bẩn mất rồi, làm sao giờ?”
“Không sao, chỉ có một trăm nghìn tệ thôi, bẩn rồi thì bỏ đi.
Lát nữa anh lại liên hệ với bạn anh bên Pháp, bảo cậu ấy gửi cái tốt hơn qua cho”, Vương Ngạn Quân cười dịu dàng.
“Ông xã, anh thật tốt, yêu anh quá cơ!”, Dương Liễu nói xong lại chủ động hôn Vương Ngạn Quân.
Hai người rất ân ái như chốn không người.
Tần Y siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, nước mắt cũng sắp tràn ra.
“Tần Y, cô đang làm ở đâu thế?”, Dương Liễu khoe ân ái xong, cười hỏi Tần Y.
“Tôi mới vào tập đoàn Nhạn Thanh không lâu”, Tần Y hờ hững trả lời.
“Thật khéo!”
Vương Ngạn Quân vừa cười vừa nói: “Lần này tôi tới Giang Hải là để bàn chuyện hợp tác với sếp Lạc của tập đoàn Nhạn Thanh đấy, chúng tôi rất thân nhau.
Nếu cô cần, tôi có thể đánh tiếng giúp cô, cũng tiện đề bạt cô lên”.
“Đúng vậy, Ngạn Quân nhà tôi là bạn chí cốt của sếp Lạc.
Chỉ cần anh ấy nói một câu là có thể giúp cô rồi.
Đương nhiên, anh ấy có thể nói giúp cô nhưng cô cũng phải có năng lực nữa.
Nếu không cho dù tập đoàn Nhạn Thanh là công ty của Ngạn Quân, anh ấy cũng không thể tùy tiện đề bạt nhân viên không có năng lực được, cô nói có đúng không?” Dương Liễu cũng phụ họa theo.
Mặt Tần Y lạnh đi, cô ta cắn môi rồi lắc đầu: “Tôi sẽ dựa vào năng lực của mình để được đề bạt, không cần các người quan tâm”.
“Vậy thì thật đáng tiếc! Nếu sau này cô cần, đừng khách sáo với Ngạn Quân nhà tôi đấy!”, Dương Liễu tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Đúng rồi, không biết anh Dương làm ở đâu vậy?”, Vương Ngạn Quân đột nhiên nhìn Dương Thanh hỏi.
Dương Thanh đang thoải mái ăn, nghe Vương Ngạn Quân nói vậy liền lau miệng, bình tĩnh nói: “Tôi vừa xuất ngũ trở về, tạm thời chưa có việc làm”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, vẻ mặt Tần Y rất khó coi, có hơi tức giận.
“Hóa ra là một tên lính quèn à!”, Dương Liễu vừa cười vừa nói.
Vương Ngạn Quân hơi ngả người về phía sau, nhìn Dương Thanh nói: “Anh Dương, anh như vậy là không được rồi.
Nếu anh đã giải ngũ thì phải cố gắng làm việc, hòa nhập với cộng đồng này, sao có thể cứ chơi bời lêu lổng được? Anh không tính ở rể chứ?”
“Sao cậu biết?”, Dương Thanh giả vờ kinh ngạc.
Vương Ngạn Quân và Dương Liễu cũng ngạc nhiên, bị Dương Thanh chẹn họng không biết phải nói gì.
Cho dù Dương Thanh làm mình mất mặt, nhưng thấy hai người kinh ngạc như vậy, Tần Y vẫn thầm vui mừng.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
“Mấy vị, thật xin lỗi, nhà hàng Bắc Viên Xuân đã được bao hết, hóa đơn của các vị hôm nay sẽ miễn phí”.
Người đàn ông trung niên đeo thẻ quản lý trước ngực đẩy cửa bước vào.
“Ông biết tôi là ai không hả? Lại còn muốn bao cả nhà hàng cơ à?”, Vương Ngạn Quân tức giận.
“Thưa cậu, rất xin lỗi, cho dù cậu có là ai đi nữa thì tôi cũng phải mời cậu ra ngoài.
Chủ tịch Tô của chúng tôi muốn mở tiệc đãi khách ở đây”, quản lý không hề sợ hãi nhưng thái độ vẫn rất tốt.
“Chủ tịch Tô? Tô Thành Vũ giàu nhất Giang Hải à?”, Vương Ngạn Quân hơi kinh ngạc.
“Không sai! Bây giờ các cậu có thể đi rồi chứ?”, quản lý gật đầu nói.
“Tô Thành Vũ phô trương thật đấy, ăn một bữa cơm còn muốn bao cả nhà hàng à?”, Dương Thanh cười lạnh.
Nghe Dương Thanh nói vậy, sắc mặt quản lý dần trầm xuống, không vui nói: “Thưa cậu, sao cậu có thể tùy tiện gọi thẳng tên của chủ tịch Tô chứ?”
“Cho dù Tô Thành Vũ ở trước mặt tôi, tôi cũng dám nói vậy, ông có tin không?”, Dương Thanh nhìn quản lý trêu tức hỏi.
“Dương Thanh, anh bị đần à? Anh có biết chủ tịch Tô là ai không? Ông ấy là người giàu nhất Giang Hải đấy.
Anh muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo”, Dương Liễu nói rất chua ngoa.
Vương Ngạn Quân cũng lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên rời đi”.
“Chúng tôi có nên rời đi hay không, liên quan gì tới anh?”, Tần Y tức giận, vừa rồi nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Hừ! Không biết tốt xấu, nếu các người muốn đắc tội chủ tịch Tô, chúng tôi không theo được.
Chúng ta đi thôi!”, Vương Ngạn Quân cười lạnh, xoay người muốn rời đi.
“Bên kia có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, Tô Thành Vũ dẫn người vào nhà hàng, vừa vặn nghe được tiếng tranh cãi từ trong phòng vọng ra.
Ông ta vừa hỏi xong, chợt nhìn thấy một bóng người quen mắt.
Ông ta vô cùng hoảng sợ, vội chạy tới phòng đó.
“Chủ tịch Tô!”
Vương Ngạn Quân vừa ra khỏi phòng định rời đi, chợt biến sắc khi thấy Tô Thành Vũ, anh ta vội vàng bước tới chào: “Chào chủ tịch Tô, tôi là…”
“Cút ngay!”, Tô Thành Vũ đẩy Vương Ngạn Quân ra, vội bước vào phòng.
“Sếp Lạc!”, Vương Ngạn Quân vừa bị đẩy ra, lại nhìn thấy một bóng người quen mắt.
Anh ta kích động vội bước lên.
Lạc Bân nhíu mày nhìn Vương Ngạn Quân: “Cậu là ai?”
“Tôi, tôi là Vương Ngạn Quân ở phòng tiếp thị của tập đoàn Thành Hà.
Lần này tôi tới Giang Hải là muốn bàn chuyện hợp tác với công ty ông”, Vương Ngạn Quân căng thẳng nói.
“Chuyện hợp tác thì chờ lát nữa lại nói sau!”, Lạc Bân lạnh lùng nói một câu rồi vội vàng vào phòng.
“Cậu…
cậu Dương, cậu tới đây, sao không nói với tôi một tiếng, để tôi thu xếp người tới tiếp đón cậu?”, Tô Thành Vũ vừa định gọi cậu chủ nhỏ, nhưng nghĩ đến Dương Thanh không muốn để lộ thân phận, đành vội vàng đổi cách gọi, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.
“Cậu Dương!”, Lạc Bân cũng dè dặt gọi một tiếng.
Thấy Tô Thành Vũ và Lạc Bân xuất hiện, Tần Y cũng giật mình, vội vàng đứng lên: “Chủ tịch Tô! Sếp Lạc!”
Nhưng Dương Thanh vẫn ngồi đó, cười lạnh: “Chủ tịch Tô ghê gớm nhỉ? Chỉ ăn một bữa cơm cũng bao cả nhà hàng”.
“Cái gì?”
Tô Thành Vũ nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng gọi quản lý ngoài cửa vào, tức giận nói: “Ai bảo ông đuổi hết khách đi? Sao ông lại dám đuổi cả bạn tôi ra?”
Quản lý vô cùng khiếp sợ, lúc này mới ý thức được người thanh niên đang ngồi đó chắc hẳn có địa vị rất lớn.
“Chủ tịch, tôi… tôi không biết cậu đây là bạn của ông”, quản lý sợ sắp khóc rồi.
“Ông đi tới phòng kế toán nhận lương, sau đó cút đi!”, Tô Thành Vũ tức giận quát.
Vương Ngạn Quân và Dương Liễu mới đi ra khỏi phòng, lúc này ánh mắt vô cùng khiếp sợ, chẳng khác nào nhìn thấy ma.
– —————————
.