– Ông nội cũng lạ thật, cứ đòi cấm túc Gia Nam.
– Xảy ra chuyện gì?
Tô Căng Bắc nói:
– Nói thực, chuyện này liên quan rất lớn với anh cả.
Cô quay đầu nhìn những người thân đợi ngoài phòng phẫu thuật, thấp giọng nói:
– Chu Thời Uẩn, anh biết anh cả em không?
Anh suy nghĩ, cháu trai trưởng của Tô gia, Tô Hiển Ngôn.
– Biết.
– Vậy chắc anh cũng nghe nói mấy chuyện về anh ấy, anh cả em không đơn giản.
Tô Căng Bắc chống cằm:
– Nhưng anh đoán xem làm sao mà… một người đàn ông chín chắn lạnh lùng xấu xa như anh ấy lại thích một cô bé, còn là trẻ vị thành niên nữa. Ừm… kỳ thực em từng gặp cô ấy một lần, là học sinh cấp ba, bạn học của Gia Nam, và… rất xinh đẹp.
Chu Thời Uẩn hơi bất ngờ.
Tô Căng Bắc nói:
– Chuyện của họ thực ra không phải không thể, chỉ là em hơi kinh ngạc mà thôi. Nhưng ông nội rõ ràng không đồng ý, cũng vì vậy mới có cả đống chuyện kéo theo. Chu Thời Uẩn, anh nói xem, anh cả em và cô bé kia có phải rất xui xẻo không?
– Ừ, đúng nhỉ.
Chu Thời Uẩn nghĩ, anh và cô được người nhà kết hợp, căn bản không có chuyện người nọ người kia không đồng ý, thế nên thứ lỗi anh không thể hiểu được cảm giác đó.
– A, Gia Nam ra kìa.
Tô Căng Bắc chợt kêu lên:
– Em cúp trước nhé! Chuyện này chờ anh qua rồi nói sau.
– Ừ.
Người Tô gia lo chuyện Tô Gia Nam cả buổi tối, Tô Căng Bắc cũng vậy, từ nhỏ cô đã yêu thương cậu em trai này, bây giờ em trai xảy ra chuyện, đương nhiên cô ở lại bệnh viện cùng em ấy.
Trải qua chữa trị cả đêm, Tô Gia Nam đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tô Căng Bắc yên tâm, về nhà tắm rửa thay quần áo.
Khi quay lại bệnh viện đã sắp trưa, cô và Tô Doãn Đông đi về phía phòng bệnh.
– Anh nghĩ không hiểu, anh và Tô Hiển Ngôn đều là người giữ lại huyết mạch cho Tô gia, em nói xem, tại sao ông nội lại thiên vị anh ấy chứ.
– Ông nội không thiên vị, chỉ là về mặt sự nghiệp thì anh cả lựa chọn rất tốt, có đầu óc hơn anh nhiều.
Tô Căng Bắc nói thẳng:
– Anh, nói thật nhé, nếu giao sản nghiệp Tô gia vào tay anh, em rất lo nhà mình sẽ phá sản.
Tô gia có 3 cháu trai 1 cháu gái, Tô Hiển Ngôn là cháu trai trưởng được Tô lão gia xem trọng nhất, nhưng không chỉ vì anh là cháu trai trưởng mà vì anh quả thực rất có đầu óc kinh doanh. Tô Gia Nam còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt. Còn Tô Doãn Đông hả, công tử bột ăn chơi phóng túng, chuyện chơi bời thì cái gì cũng rành, nhưng về mặt kinh doanh thì… thôi quên đi.
– Em! Em rốt cuộc có phải em gái ruột của anh không hả?
Tô Doãn Đông trừng cô:
– Nếu giao hết quyền lực vào tay Tô Hiển Ngôn thì nhà mình sau này ăn không khí à?
– Anh đang lo sau này không có nhiều tiền như vậy để xài chứ gì.
Tô Căng Bắc lườm anh:
– Anh yên tâm, dù chỉ tài chính bên cha mẹ thôi cũng đủ cho anh ăn chơi cả đời rồi, hơn nữa, anh cả đâu phải loại người cạn tàu ráo máng, cổ phần nào anh nên có vẫn sẽ có.
– Tô Hiển Ngôn là ai anh còn không biết sao, nham hiểm! Cực kỳ nham hiểm! Ai biết tương lai sẽ ra sao!
Tô Căng Bắc vỗ vai anh:
– Được rồi anh, không đâu, dù thật thì em cũng có thể nuôi nổi anh mà, em gái anh bây giờ giàu lắm.
Tô Doãn Đông liếc cô:
– Không phải em giàu mà là em rể giàu, nhỉ?
Tô Căng Bắc nhướng mi cười:
– Anh không nói thì em quên mất, Chu bảo bối nhà em là đại gia đấy.
Tô Doãn Đông hừ lạnh:
– Chu gia có tiền cũng là tiền của họ, em là người Tô gia chúng ta, sau này gả qua đó chưa chắc nở mày nở mặt, trong nhà không có chút vốn liếng chẳng phải sẽ bị người ta khinh thường sao. Nên mới nói, anh sẽ không dễ dàng đưa đồ nhà mình cho Tô Hiển Ngôn, còn em đấy, đừng có không dùng não như vậy.
Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, hơi cảm động:
– Anh lo cho em à?
Tô Doãn Đông khoác vai cô:
– Đương nhiên rồi, em là em gái anh, là người quan trọng nhất của anh.
Tô Căng Bắc ấm áp, bình thường Tô Doãn Đông rất không đáng tin nhưng hôm nay lại nói những lời rất ấm lòng. Tuy nhiên, cô không để anh đi tranh giành cũng là vì muốn tốt cho anh. Con người Tô Hiển Ngôn che giấu quá sâu, nếu đụng phải rất dễ thương tích đầy mình. Cho nên thà rằng cứ yên ổn chờ đợi, nắm giữ những gì mình nên có là được rồi.
– Ơ, người đó…
Hai anh em đang nói chuyện thì Tô Căng Bắc thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa khu phòng bệnh.
Đó không phải cô bé bên cạnh Tô Hiển Ngôn sao?
Tô Căng Bắc bước lên vỗ vai cô ấy.
Cô gái xoay đầu lại, ánh mắt to linh hoạt lộ vẻ bất ngờ:
– Tô Căng Bắc?
Tô Căng Bắc mỉm cười:
– Em là Trình Tư Miên đúng không?
Chu Thời Uẩn đến dưới lầu bệnh viện, trực tiếp đi tìm cô theo địa chỉ cô cho. Lúc anh đến, đám người Tô gia còn ở cửa phòng bệnh.
Ban nãy Tô Hiển Ngôn cãi nhau một trận với Tô lão gia, sau đó dẫn Trình Tư Miên đi. Tô lão gia hiện đang trong cơn giận. Tô Căng Bắc xoa bóp lưng cho ông, cùng ông trò chuyện giải sầu.
– Ế? Chu Thời Uẩn?
Tô Doãn Đông nhìn thấy anh trước, cất tiếng gọi, mọi người nghe tiếng đều tập trung nhìn Chu Thời Uẩn. Tô Căng Bắc ngẩn người khi nhìn thấy anh, cô không ngờ anh tới nhanh như vậy.
Chu Thời Uẩn bước lên trước, hơi cúi người chào Tô lão gia:
– Đã lâu không gặp, sức khỏe ông vẫn ổn chứ ạ?
Tô lão gia hơi bất ngờ:
– Ông rất khỏe. Thời Uẩn, sao cháu lại tới đây?
Tô Căng Bắc nói:
– Ông nội à, là cháu bảo anh ấy tới đấy ạ. Hai ngày nay anh ấy được nghỉ ở bệnh viện nên tới thăm ông, chỉ là không ngờ Gia Nam… Vì chúng ta đều ở bệnh viện nên cháu bảo anh ấy tới thẳng đây luôn.
Tô lão gia nhìn Tô Căng Bắc trách cứ:
– Con bé này, ai lại mời khách tới bệnh viện bao giờ.
Chu Thời Uẩn cười nhẹ:
– Ông nội đừng xem cháu là người ngoài, em trai Căng Bắc gặp chuyện phải đến bệnh viện, cháu đến thăm là chuyện nên làm ạ.
Tô Căng Bắc liếc mắt đưa tình với Chu Thời Uẩn, biết ăn nói lắm đấy chàng trai.
Tô lão gia hài lòng:
– Gia Nam ở bên trong, vào cả đi.
Chu Thời Uẩn gật đầu.
Tô Căng Bắc đi đến bên cạnh anh, tùy tiện khoác tay anh, nói nhỏ:
– Đến sớm thế này là không chờ được muốn gặp em chứ gì.
Chu Thời Uẩn dừng lại, ánh mắt nhìn cô mang ý cảnh cáo:
– Tô Căng Bắc.
Cô cố gắng đè xuống khóe môi cong lên của mình:
– Sao hả, anh thẹn thùng? Em nói nhỏ thế họ không nghe đâu.
Lúc này, Tô Doãn Đông bên cạnh lặng lẽ lướt qua:
– A, nói nhỏ? Tám trăm dặm xung quanh đều nghe hết đấy.
Tô Căng Bắc:
– …
Khóe môi Chu Thời Uẩn giật giật, gỡ cánh tay cô xuống, bước nhanh về phía trước.
Tô Căng Bắc trừng Tô Doãn Đông, vội vã đuổi theo anh:
– Chu bảo bối!