Nguyễn Thu ngẩng đầu nhìn y, từ từ lấy hết can đảm.
Cậu đã sống hai kiếp, Tư Tuân và Tập Uyên là người đối xử tốt với cậu nhất, còn tốt hơn cả người thân trước đây của cậu.
Ngay từ đầu cậu đã muốn gần gũi với Tư Tuân, đã sớm xem y là cậu ruột của mình.
Ở đây cậu có được những gì trước đây cậu không thể có được, đặc biệt là khi cậu gửi tin nhắn nói rằng thân thể có gì đó bất thường, Tư Tuân sẽ lập tức sắp xếp bác sĩ tốt nhất, mở bước nhảy vọt đến khám cho cậu.
Điều này khiến Nguyễn Thu cảm thấy vô cùng an toàn, tâm nguyện lớn nhất của cậu là mong sao cho mình được khỏe mạnh, mãi mãi không ốm đau bệnh tật.
Cậu không giỏi nói dối, nhưng cậu không muốn từ bỏ mọi thứ vào lúc này.
“Thật ra con không phải bị đụng đầu nên quên mọi chuyện,” Nguyễn Thu thấp giọng nói: “Con bị mất trí nhớ.”
Cậu kể với Tư Tuân rằng cậu tỉnh dậy từ một bể nước khô, quên hết mọi chuyện trong quá khứ, chẳng nhớ nổi điều gì cả, tên cũng nhờ nghe phát thanh trên radio rồi tự mình đặt.
Khi đó, cậu ở trong căn phòng đá dưới lòng đất trong khu hoang phế của hành tinh Lorens, xung quanh chẳng có ai, cậu sống hơn ba tháng dựa vào ba lọ dịch dinh dưỡng cùng một ít đậu tằm đào từ trong đất.
Cho đến khi cậu gặp Tập Uyên, nơi cậu sống bị ngập nước, không có nơi nào để đi, may mà có Tập Uyên chịu nhận cậu.
Những gì Nguyễn Thu kể đều là sự thật, chỉ là cậu giấu đi chuyện kiếp trước thôi.
“Bể nước trong căn phòng đá?” Ngón tay Tư Tuân gõ trên tay vịn, suy tư hỏi: “Bên cạnh con không có ai cả sao?”
Nguyễn Thu lắc đầu: “Không có ai cả.”
Trông cậu vừa bất an vừa mê mang, không giống đang nói dối.
Tư Tuân không hỏi nữa, dịu giọng trấn an: “Được, cậu biết rồi.”
Dường như y không nghi ngờ gì nữa, Nguyễn Thu thở phào nhẹ nhõm, không kìm lòng được hỏi: “Cậu, sao tự dưng cậu hỏi con chuyện này thế?”
Tư Tuân im lặng, một lát sau mới nói: “Không có gì đâu, cậu lo người muốn bắt cóc con có liên quan với hành tinh Lorens.”
Y cầm màn hình trên bàn lên, mở một bản vẽ trống rồi bảo Nguyễn Thu vẽ mọi thứ mà cậu có thể nhớ ra, ví dụ như hoàn cảnh trong căn phòng đá, hình dáng của bể nước, vị trí gần đúng của cửa sập.
Nguyễn Thu dùng bút điện tử vẽ từng cái một, lúc đưa lại màn hình cho Tư Tuân không biết ấn vào đâu mà màn hình nhảy sang một phần văn kiện.
Cậu thoáng thấy những từ như “nghiên cứu cơ thể người”, “tinh thần lực” và “tăng cường năng lượng”.
Nguyễn Thu mở to đôi mắt, trong lòng tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, siết chặt màn hình: “Cậu, đây là gì?”
Tư Tuân cũng thấy văn kiện về người Incyte mới vừa dịch xong, đưa cho y xem trước.
Y cau mày, chần chừ rõ ràng.
Y vẫn chưa sẵn sàng nói với Nguyễn Thu những chuyện này, để tránh làm cậu sợ.
Nhưng Nguyễn Thu lại nghĩ đến khía cạnh khác, đến bây giờ Tư Tuân vẫn bình thường, nhưng dù sao y cũng là nhân vật phản diện trong sách.
Trước đây y cố chấp bởi việc tạo ra một đội quân hoàn hảo, sau đó lại đưa Nguyễn Thu đến học viện Harlem, lúc này lại định cho cậu thôi học.
Chẳng lẽ… Y vẫn còn cố chấp, Nguyễn Thu không đáp ứng được kỳ vọng trong lòng y, nên y muốn tiếp tục nghiên cứu trước đây.
Tư Tuân lấy lại màn hình, tắt đi rồi ném sang một bên: “Không có gì.”
“Cậu!” Nguyễn Thu hốt hoảng nắm chặt ống tay áo của y: “Đó là… Nghiên cứu mới mà cậu muốn đầu tư sao?”
“Không phải.”
Tư Tuân phủ nhận rất nhanh, Nguyễn Thu suýt thì không kịp load.
Cậu vẫn không yên tâm, thận trọng hỏi lại: “Thật ạ?”
“Thật,” Tư Tuân kiên nhẫn giải thích: “Văn kiện từ nơi khác thôi.”
Bấy giờ Nguyễn Thu mới buông tay áo y ra: “Vậy, vậy thì tốt…”
Tư Tuân nhìn Nguyễn Thu: “Sao con căng thẳng vậy?”
“Vì…” Nguyễn Thu thật thà đáp: “Con cảm thấy thứ trên đó không tốt lắm.”
Cậu không biết cốt truyện của nguyên tác, nhưng lờ mờ có trực giác như thế.
Ánh mắt Tư Tuân liếc nhìn màn hình, như suy tư điều gì rồi nói: “Đúng là không tốt lắm.”
Nhưng y đã thật sự nghĩ liệu có nên thử tìm hiểu nghiên cứu của người Incyte và sử dụng nó trong quân đội hay không, ví dụ như cấy ghép tinh thần lực mà họ từng đề cập qua.
Có điều, phản ứng kịch liệt của Nguyễn Thu đã khiến y tỉnh táo.
Những nghiên cứu này trái với luân thường đạo lý, vốn không nên tồn tại.
Văn kiện có nhắc đến tinh thần lực khiến Nguyễn Thu nhớ đến Tập Uyên.
Trùng hợp hôm nay Tư Tuân không bận, có vẻ rất dễ nói chuyện, Nguyễn Thu bèn nói bóng nói gió: “Cậu, bác sĩ lần trước kiểm tra thân thể cho con đã về hành tinh chính chưa ạ? Con vẫn còn một vài câu muốn hỏi họ.”
Tư Tuân liếc nhìn cậu một cái, nhìn thấu tâm tư của cậu ngay: “Muốn chữa bệnh cho Tập Uyên à?”
Nguyễn Thu ấp úng, ngầm thừa nhận trá hình.
“Con tưởng là hắn nghèo nên không tìm được bác sĩ à?” Tư Tuân hừ mũi: “Nếu có cách giải quyết thì cũng đâu kéo dài đến tận bây giờ.”
Y không biết tình trạng của Tập Uyên, nhưng y biết có một kỹ sư kiêm dược sĩ rất tài giỏi trong tổ chức tinh tặc, không thua gì bác sĩ của hành tinh chính cả.
Nguyễn Thu đánh đáp: “Dạ…”
Tư Tuân lại hỏi: “Dạo này con có liên lạc với hắn không?”
Nguyễn Thu do dự gật đầu, nắm chặt đầu ngón tay của mình.
Phản ứng này của cậu có lẽ vẫn chưa biết về giao dịch của Tư Tuân với Tập Uyên rồi.
Nguyễn Thu liên tục lén liên lạc với Tập Uyên, Tư Tuân coi như đã nhìn ra rồi, Nguyễn Thu vốn chẳng bỏ nổi Tập Uyên đâu.
Trước đây Tư Huỳnh cũng thế, Nguyễn Thu giống hệt mẹ mình, trong lòng luôn ưu ái người mình thích.
Nếu cậu biết về giao dịch giữa hai người, có lẽ sẽ cảm thấy Tư Tuân quá khắt khe với Tập Uyên, bắt hắn đi xa mà biết đâu còn gặp nguy hiểm nữa.
Cuối cùng chỉ đổi lấy được một ngày ở bên nhau cho cả hai.
Tuy rằng theo Tư Tuân thấy mình đã khoan hồng độ lượng lắm rồi, vì y không so đo hắn tấn công Song Loan Tinh lần đó. Nếu không, khi bắt được Tập Uyên ở học viện, Tư Tuân đã đưa hắn đến nhà tù tinh tế cao cấp nhất ngay tức thì rồi.
Cơ mà giao dịch này cũng coi như là bước khảo nghiệm sơ bộ với Tập Uyên.
Tư Tuân rất hài lòng vì Tập Uyên không tiếc bại lộ bản thân cũng muốn ở lại học viện bảo vệ Nguyễn Thu cho đến khi chắc chắn cậu đã an toàn.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, nếu hắn muốn ở bên Nguyễn Thu thì không dễ dàng vậy đâu.
Hắn cần phải làm nhiều hơn nữa vì Nguyễn Thu, phá hủy một trong những cứ điểm của viện nghiên cứu chỉ là bước đầu tiên thôi.
Nếu Tập Uyên có thể trung thành hơn, không xằng bậy và nghe theo mệnh lệnh như một tướng sĩ. Thì Tư Tuân không ngại xóa sạch tội trước đây của hắn.
♦♦♦
Ngày hôm sau, Tư Tuân cùng Nguyễn Thu đến học viện.
Sáng hôm nay là buổi kiểm tra đánh giá của cậu và cặp song sinh, Tư Tuân cũng sẽ xem ở khán đài.
Toàn bộ nhà thi đấu thực tế ảo hệt như một khoang mô phỏng chân thực khổng lồ, mỗi một đội tiến vào nhà sẽ sàng lọc đánh giá theo thời gian thực.
Trước khi bắt đầu, Nguyễn Thu cực kỳ căng thẳng.
Tư Tuân đã an ủi cậu dù kết quả thế nào cũng không sao cả.
Máy liên lạc kêu “bíp bíp”, Nguyễn Thu mở ra thấy tin nhắn của Tập Uyên.
[Ngày mai tôi sẽ đến đưa em ra ngoài chơi.]Nguyễn Thu không khỏi quay đầu, nhìn vào chỗ ngồi dành cho khách mời đặc biệt ở trên cùng của khán đài.
Cậu quên béng hỏi Tư Tuân mất rồi… Nếu cậu thuận lợi vượt qua cuộc đánh giá, biết đâu Tư Tuân sẽ đồng ý.
Nguyễn Thu hít một hơi thật sâu, vứt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, cùng cặp song sinh bước vào khoang.
Vì là ngày cuối cùng của đợt đánh giá nên số lượng người tham gia không nhiều, rất nhiều học sinh đã hoàn thành đợt đánh giá hai ngày trước cũng đến nhà thi đấu xem.
Bốn phía khán đài chật kín người. Biết Tư Tuân đến học viện nên Tư Hạ Phổ cũng tới.
Mấy ngày không gặp, Tư Hạ Phổ có vẻ tiều tụy không ít, vẫn vận quân trang gọn gàng chỉnh tề, ngả mũ hành lễ: “Chào chủ tịch!”
Tư Tuân hững hờ đáp lại, bảo người chuyển thêm một cái ghế bên cạnh.
“Leng keng ——”
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu kiểm tra, một màn hình chiếu khổng lồ xuất hiện trên nhà thi đấu.
Khi Nguyễn Thu mở mắt ra, cậu và cặp song sinh đang ở trong một căn phòng.
Đây là phòng điều khiển, hệ thống phòng thủ đang phát ra âm thanh báo động.
“Tại tọa độ 239.27 và 26.45 phát hiện tinh hạm lạ đang đến gần. Không rõ số lượng. Khoảng cách hiện tại là tám km.”
Không có thời gian để chuẩn bị, ba người lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Họ đang ở trên một hành tinh nhỏ, bên ngoài hành tinh có phi thuyền không người lái đang thăm dò, bảng điều khiển liên kết với hành tinh sẽ báo động ngay lập tức nếu có điều gì bất thường.
Chỉ có ba người trong đội, nhưng vẫn cần một người ở lại bàn điều khiển.
Cặp song sinh không chút do dự đeo tai nghe liên lạc rồi đi đến khu neo đậu điều khiển tinh hạm.
Nguyễn Thu thì ở lại, chú ý đến tình hình bên ngoài để liên lạc với cặp song sinh bất cứ lúc nào.
Trong hai chiếc tinh hạm vẫn còn hai bộ cơ giáp, xuất phát từ khu neo đậu, nhanh chóng hướng đến tọa độ phát ra nhắc nhở.
Lúc đầu, mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Sức chiến đấu của cặp song sinh rất mạnh, tinh hạm có chức năng lái tự động và nhắm mục tiêu, còn họ điều khiển cơ giáp để chống lại các tinh hạm của người ngoài thiên hà đang đến gần.
Bàn điều khiển cũng cần tinh thần lực để kết nối, Nguyễn Thu cũng rất bình tĩnh, thậm chí phóng thêm nhiều phi thuyền không người lái đi dò xét để tìm hiểu tình hình cho cặp song sinh.
Nhưng dần dà, Nguyễn Thu nhận ra có gì đó không ổn.
Độ khó của mô phỏng chiến tranh sẽ điều chỉnh theo thực lực của đội, họ chỉ có ba người, đáng lí ra số lượng quân địch phải đối phó là ít nhất.
Nhưng cứ có thêm vô số tinh hạm và phi thuyền hình dạng khác nhau, không sao tiêu diệt hết được.
“Tọa độ 294.09 và 54.81, phát hiện tinh hạm lạ đang đến gần. Số lượng không xác định. Khoảng cách hiện tại là bảy km.”
Nguyễn Thu lập tức truyền tin cho cặp song sinh: “Tiểu Tuyết, nó ở phía đông nam của em, em đi xem sao.”
Hai chiếc tinh hạm còn lại một mình Nam Nhứ vẫn giải quyết được, Bắc Tuyết nghe thế thu về cơ giáp, lái tinh hạm đi.
Ngay sau đó, bảng điều khiển lại phát ra tiếng báo động.
“Tọa độ 219.54 và 23.74 phát hiện tinh hạm lạ đang đến gần. Số lượng không xác định. Khoảng cách hiện tại là năm km.”
Màn hình quan sát cũng cho thấy những tinh hạm này là của người Incyte, tốc độ cực nhanh.
Nguyễn Thu nôn nóng hỏi tình hình của Nam Nhứ, cậu ta đang đụng độ với hai phi thuyền của người Tanda, tạm thời không thể rời đi.
Chờ bên Nam Nhứ hoặc Bắc Tuyết giải quyết xong quân địch thì tinh hạm của người Incyte đã chọc thủng lưới phòng hộ của hành tinh mất rồi.
Nguyễn Thu nắm chặt máy liên lạc, báo tọa độ thứ ba cho hai người: “Để anh đi chỗ này.”
Tổng cộng có ba người trong đội, đây có lẽ là tọa độ cuối cùng rồi, cậu không thể tiếp tục ở lại phòng điều khiển nữa.
Bắc Tuyết muốn can ngăn nhưng cô đang bị tấn công, không thể chạy thoát nhanh ngay được.
Nguyễn Thu mở tất cả các hệ thống tự động và bước ra khỏi phòng điều khiển.
Khu neo đậu vẫn còn một tinh hạm, ở lại học viện lâu như vậy mà cậu vẫn chưa thể sử dụng thuần thục cơ giáp, tinh hạm thì không vấn đề gì.
Rất nhanh đã đến lượt chiếc tinh hạm thứ ba bay ra khỏi khu neo đậu, xuyên qua lưới bảo vệ hành tinh rồi đến tọa độ có quân địch.
Trong nhà thi đấu thực tế ảo, Tư Tuân gọi cho thầy hiệu trưởng để hỏi tình huống.
Thầy hiệu trưởng cũng lấy làm lạ: “Độ khó của đội Nguyễn Thu đúng là vượt ngoài dự đoán, lẽ ra hệ thống không nên tính sai chứ nhỉ… Phải chăng do tinh thần lực của Nam Nhứ và Bắc Tuyết quá cao?”
Vậy thì cũng không cần quá lo lắng, kết quả xấu nhất là trượt đánh giá, cạn kiệt tinh thần lực, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
Tư Tuân dằn lòng: “Được.”
Trong màn hình chiếu, tinh hạm Nguyễn Thu đang điều khiển đụng độ tinh hạm của người Incyte.
Cậu vẫn bình tĩnh vững vàng, lợi dụng đặc điểm tinh hạm quá dài của người Incyte, đặc biệt sử dụng pháo theo dấu tấn công vào giữa tinh hạm.
Song, quá nhiều tinh hạm dài như con rết, chỉ dựa vào một mình Nguyễn Thu thì không đối phó nổi.
Cặp song sinh không đuổi theo kịp, Nguyễn Thu đành mở chế độ tự động tấn công và phòng thủ của tinh hạm, còn mình thì điều khiển cơ giáp đi hỗ trợ.
Cậu vừa vào cơ giáp là đã nhìn ra kỹ năng chiến đấu của mình quá kém, toàn là sử dụng pháo năng lượng của cơ giáp.
Pháo năng lượng rất mạnh, nhưng nó cần tinh thần lực của người điều khiển thì mới điều khiển được.
Nguyễn Thu lại giống như trong trận đối chiến tự do với Tư Thuần lần trước, mặc kệ tinh thần lực còn lại bao nhiêu, đứa nào tới thì bắn đứa đó.
Cậu cũng chỉ có mỗi cách này mới có thể chống lại tinh hạm đang đến gần thôi.
Quân địch vẫn tới hết lần này đến lần khác, thậm chí còn nhiều hơn cả bên cặp song sinh.
Nguyễn Thu dần dần cảm thấy mất sức, tay phải của cơ giáp bất cẩn bị trúng bom đạn.
Cậu cuống cuồng điều chỉnh vị trí, dùng pháo năng lượng ngăn chặn các tinh hạm đang muốn vượt qua cậu để bay về phía hành tinh.
Xa xa còn năm sáu chiếc tinh hạm nữa, Nguyễn Thu vực dậy tinh thần.
Tư Tuân vẫn đang xem ở bên ngoài, cho dù rớt đánh giá thì cũng không thể làm Tư Tuân mất mặt.
Cậu ráng chịu đựng cho đến khi tinh thần lực gần như cạn kiệt, còn lại một chút cuối cùng đủ để bắt đầu mở ra chương trình tự hủy của cơ giáp và tinh hạm.
Nguyễn Thu điều khiển cơ giáp lao về phía mấy tinh hạm hình con rết.
Một luồng ánh sáng lóa mắt sáng lên ở ngực cơ giáp, bùng phát năng lượng còn sót lại.
Tự nổ trong tưởng tượng diễn ra hơi chậm, Nguyễn Thu cố gắng chống đỡ, thấy ánh sáng trước mắt càng ngày càng sáng.
Hai giây sau, một nguồn năng lượng khổng lồ bùng nổ. Màn hình chiếu bị ánh sáng trắng bao phủ.
Toàn bộ nhà thực tế ảo cũng bị nguồn năng lượng ảnh hưởng, bên trong một khoang mô phỏng chân thực hơi chấn động, tinh thần lực tràn ra giống như một dòng điện, trong nháy mắt không ngừng lan tràn ra bên ngoài.
Trong bảo tàng lịch sử kế bên, một bộ cơ giáp màu trắng cảm ứng được nguồn tinh thần lực này, đèn hiển thị trên đầu nhấp nháy vài lần.
Tinh thần lực tràn ra ngoài nhanh chóng biến mất, thầy hiệu trưởng rất đỗi ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”
Tinh thần lực hồi nãy là của ai? Sao lại phá vỡ hình ảnh mô phỏng của nhà thi đấu thực tế ảo?
Trong trường hợp này, thường là do tinh thần lực quá mạnh, vô tình mất kiểm soát trong trận chiến mô phỏng.
Mấy đội khác đã kiểm tra xong, chỉ còn lại Nguyễn Thu và cặp song sinh ở bên trong.
Tư Tuân nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu, cau mày.
Ánh sáng trắng trong màn hình chậm rãi biến mất, hiện lên một hàng chữ nhỏ: “Đã đậu điểm SSS.”
Con điểm này vô cùng cao, hơn nữa điểm này cũng chỉ có năm đội đạt được. Các học sinh trên khán đài bình luận sôi nổi.
Nguyễn Thu và cặp song sinh chỉ có ba người, thực lực tổng hợp cũng không cao, trước khi họ bước vào, mọi người đều đoán rằng họ cùng lắm là đạt điểm S.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kinh hô, một cơ giáp trắng từ trên trời giáng xuống.
Cơ giáp tránh đám đông, vững vàng đáp xuống bên ngoài nhà thi đấu, rồi đưa tay phải ra.
“Bùm.”
Một tiếng nổ lớn, mái nhà ở phía bên phải của nhà thi đấu bị đập tung.
“Là… Bạch Điểu! Nó là Bạch Điểu!”
“Nó đang làm gì vậy!”
Mọi người đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho giật mình, thầy hiệu trưởng giật mình kinh hãi, vội vàng mở lưới phòng hộ của nhà thực tế ảo, kết nối với bảng điều khiển của bộ hậu cần: “Bạch Điểu đột ngột mất kiểm soát, mau cử người đến đây!”
Nhìn thấy Bạch Điểu xuất hiện, Tư Tuân đứng phắt dậy khỏi ghế.
Bên trong và bên ngoài nhà thi đấu trong nháy mắt dâng lên hai lớp lưới phòng hộ, bảo vệ khoang mô phỏng và khán đài bên trong.
Song, Bạch Điểu vươn tay xuyên qua lưới phòng hộ.
Bạch Điểu từng là cơ giáp của Tư Huỳnh, đã sớm có mối liên kết với phòng thủ của học viện. Nó làm như thế nghĩa là nó không có ý định tấn công.
Nó xốc mái nhà lên, từ từ mềm nhẹ nâng một khoang mô phỏng chân thực lên, thể hiện tư thế bảo vệ.
Đèn hiển thị của khoang mô phỏng chân thực sáng lên, nắp bật mở.
Nguyễn Thu đỡ mép khoang rồi ngồi dậy từ bên trong.
Cậu chả hiểu gì sất, mê mang nhìn về phía trước.
Bây giờ Nguyễn Thu rất mệt vì đã sử dụng quá nhiều tinh thần lực.
Xung quanh ồn ào, trước mắt là mảng màu trắng mông lung, không hiểu sao lại khiến cậu thấy an tâm.
Cuối cùng Nguyễn Thu không chịu nổi nữa, dựa vào nắp khoang hôn mê bất tỉnh.