Đôi khi Tri Nhạc sẽ đưa Tiểu Nhạc Tiểu Trình đi cùng.
Chàng trai trẻ đẹp trai dắt theo hai chú cún con lông xù xù, đứng trong buổi tối mùa xuân, đẹp như một bức tranh, rất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Huống hồ hai nhóc cún còn thông minh ngoan ngoãn đến lạ.
“Ra ngoài phải ngoan, phải nghe lời, nếu không về nhà sẽ bị đánh đòn đấy.” Tri Nhạc cảnh cáo Tiểu Nhạc và Tiểu Trình trước.
Tri Nhạc cầm dây, ban đầu là người dắt chó, sau đó lại thành chó dắt người, Tiểu Nhạc Tiểu Trình rượt đuổi chạy nhảy tung tăng trên quảng trường. Chỉ chốc lát mọi người xung quanh đã thích chúng nó. Có người tới gần, Tri Nhạc sẽ cho chúng nó dừng lại.
Khi trẻ nhỏ vuốt ve chúng, Tri Nhạc thấy chúng không phản đối thì sẽ để đám trẻ làm quen với hai nhóc, sợ cún con dọa sợ hoặc làm đám trẻ bị thương, Tri Nhạc bèn bảo hai nhóc đừng cử động, hai cún con liền thực sự đứng bất động, tùy ý mọi người xoa tới xoa lui.
“Trời ạ, sao lại có thể ngoan như vậy chứ.”
Tri Nhạc chỉ đứng một bên, không hề lên tiếng.
Có người móc điện thoại ra, ban đầu chỉ chụp cún con đáng yêu, sau đó lại nhắm ống kính vào chủ nhân của cún.
Có lúc Tri Nhạc đeo khẩu trang, có lúc lại đội mũ lưỡi trai, che khuất mặt mày, chỉ để lộ môi hồng cùng mũi xinh, không thích nói chuyện, nhưng khi có người hỏi thì cậu cũng sẽ trả lời, chỉ nói mấy câu đơn giản, tốc độ nói khá chậm, gặp câu nào nghe không hiểu hay không biết trả lời thế nào thì mỉm cười xin lỗi, hơi cúi đầu, giống một thiếu niên thẹn thùng.
Trong mắt cậu luôn đong đầy thiện ý, chân thành, cùng chút xin lỗi.
Thẩm Trình không cách Tri Nhạc quá xa, Tri Nhạc ở bên ngoài và ở nhà hoàn toàn là hai loại hình thức khác nhau, Tri Nhạc cư xử đúng mực, gần như chưa để xảy ra sai lầm nào.
Điểm này, Giang Thiện Nguyên dạy rất tốt, mà Tri Nhạc làm cũng rất tốt, có thể nghĩ tới nỗ lực phía sau.
“Cún nhà anh đáng yêu quá.” một cô gái khen
“…… Cảm ơn.”
Tri Nhạc vẫn không quen giao tiếp cùng người lạ lắm, quay đầu tìm Thẩm Trình, Thẩm Trình ngồi trong đám người, khẽ gật đầu, Tri Nhạc thoáng yên lòng, nhẹ giọng cảm ơn đối phương.
“Tôi có chụp mấy tấm ảnh, ừm, không cẩn thận cũng chụp cả anh —— anh yên tâm, tôi sẽ không chia sẻ linh tinh. Ảnh đều rất đẹp, tôi gửi cho anh, anh cũng giữ mấy tấm nha?” cô gái nói.
Tình huống thế này không phải xảy ra lần đầu, cậu từng hỏi Thẩm Trình, Thẩm Trình để cậu tự quyết định, Tri Nhạc rất thích những tấm ảnh đó nên bình thường đều gật đầu.
“Vậy, anh đẹp trai, thêm WeChat đi.”
Một lát sau, cô nàng vui vẻ ôm điện thoại rời đi.
Sau vài lần như vậy, điện thoại của Tri Nhạc bắt đầu trở nên bận rộn.
“Sao các cô ấy, còn nhiều lời, hơn em thế nhỉ?”
Tri Nhạc tải từng tấm ảnh về, lưu vào album, nhưng mà cuộc đối thoại với bên kia vẫn không kết thúc, Tri Nhạc là người rất hiểu lễ phép, không thể làm như không thấy mà mặc kệ, cho nên lúc nào cũng phải ôm điện thoại, trả lời mấy cô nàng.
Thẩm Trình thờ ơ lạnh nhạt nhiều ngày, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, thấy đối phương mời Tri Nhạc cùng đi xem phim, cuối cùng cũng không chịu được phải mở miệng: “Cậu muốn đi?”
Tri Nhạc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ buồn rầu.
Tất nhiên là cậu không muốn đi cùng người lạ, cũng đã nói rõ là không đi rồi, nhưng cô nàng vẫn cứ hẹn cậu, ngoài xem phim ra thì còn mời đi ăn, mời ra ngoài đi chơi, chuyện này khiến cậu không biết nên đáp lại thế nào. Cứ từ chối người ta mãi cũng không hay lắm.
“Sao mấy cô ấy cứ như vậy thế nhỉ.” Tri Nhạc chán nản nói.
Vừa lúc chị Lưu đưa một đĩa trái cây tới, nghe thấy lời này, chị thuận miệng nói: “Tiểu Giang tiên sinh nổi tiếng ghê, có nhiều cô nàng tiếp cận đến vậy cơ mà.”
Chị Lưu cũng không thấy bất ngờ, bản thân ngoại hình của Tri Nhạc đã khiến người ta lóa mắt rồi, tính cách lại tốt, dù là ai thì cũng luôn ôn hòa, ánh mắt sạch sẽ, dù không biết tình huống cụ thể của cậu, không muốn yêu đương kết hôn với cậu thì mọi người cũng sẵn lòng kết bạn với cậu hoặc coi cậu như em trai.
Chị Lưu nhìn Thẩm Trình, cười ha hả, xoay người rời đi.
Tiếp cận? Tri Nhạc vẫn hiểu ý nghĩa của từ này nha.
Tri Nhạc a một tiếng, như cuối cùng cũng hiểu, “Là như vậy à.” Cậu cười rộ lên.
Thẩm Trình nhàn nhạt hỏi: “Rất đắc ý?”
Tri Nhạc vội mím môi, “Đâu có đâu.” Dù là lúc nào thì ta cũng không nên đắc ý kiêu ngạo, trong sách đã nói rồi.
Thẩm Trình: “Rất vui vẻ?”
Tri Nhạc vội lắc đầu, rồi lại không thể trái lương tâm, cuối cùng vẫn thẳng thắn thành khẩn gật đầu. Thích nên mới tiếp cận, được thích vẫn tốt hơn bị ghét, cậu vẫn thấy vui vui.
Tri Nhạc cười hi hi, khóe môi cong hơi lên đắc ý: “Trước kia em, chính là, chàng trai đẹp nhất ở chỗ em đó.”
Thẩm Trình mặt vô cảm: “Bây giờ cậu là chàng trai đẹp nhất khu phố kia rồi.”
Tri Nhạc cũng không nghe ra mình bị châm chọc, vội xua tay: “Cái đấy, không dám nhận.”
Thẩm Trình nhướng mày, không hiểu sao, Tri Nhạc cảm thấy hình như Thẩm Trình không vui lắm, cũng không rõ chỗ nào, nhưng ánh mắt hắn có vẻ hơi lạnh.
“Về sau, sẽ không thêm WeChat nữa.” Tri Nhạc nghĩ một lúc, nói.
Thẩm Trình: “Không phải rất vui vẻ sao?”
“Nhưng em, lại không thích mấy cô ấy.” Tri Nhạc nói: “Ừm, không thêm nữa.
Thẩm Trình không tỏ ý kiến.
Tri Nhạc nói là làm, nói được thì làm được.
Khi lại có người xin phương thức liên lạc, Tri Nhạc liền xua tay, từ chối.
“Ôi chà, anh đẹp trai, đừng như vậy chứ, như thế tôi hơi mất mặt đó.” Cô gái vẫn chưa hết hy vọng.
Tri Nhạc ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi có người rồi.”
Cô gái ngẩn ra, chợt hiểu: “Anh nói, anh có người mình thích rồi hả?”
Thời tiết ấm dần lên, trên má Tri Nhạc hiện vệt đỏ ửng, tuy Thẩm Trình nói họ không phải đối tượng của nhau, nhưng trong lòng Tri Nhạc, hắn vẫn được coi là đối tượng, câu hỏi của cô gái khiến Tri Nhạc không biết nên trả lời thế nào, chỉ mờ mịt à một tiếng.
Cô gái thở dài đầy tiếc hận, cất điện thoại đi, bỗng nhiên nói thêm: “Người anh nói có phải anh kia không?” cô gái nâng cằm, nhìn về phía cầu thang: “Chính là cái người mà anh cứ quay đầu lại nhìn, mà anh ta vẫn luôn nhìn anh ấy.”
Tri Nhạc nhìn theo ánh mắt của cô nàng, thấy giữa cầu thang đầy người, Thẩm Trình ngồi một mình, đang nhìn về phía họ, hình như mày hơi nhíu lại.
Thẩm Trình mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan thâm thúy, vẻ mặt lạnh nhạt, mấy ngày nay, thỉnh thoảng hắn sẽ xuất hiện ở đây, rất khó để người khác không chú ý tới.
“Đã sớm đã thấy không đúng rồi, quả nhiên là thế,” cô gái cười nói: “Anh ấy rất đẹp trai, cũng rất quan tâm đến cậu, hai người rất xứng đôi nha, vậy chúc phúc cho hai người.”
Cô gái không quấy rầy nữa, vuốt ve cún con, xoay người rời đi.
Tri Nhạc quay đầu lại nhìn Thẩm Trình, mỗi lần quay đầu lại đều có thể bắt gặp ánh mắt của Thẩm Trình. Tri Nhạc nhìn Thẩm Trĩnh, cũng cảm thấy Thẩm Trình rất đẹp trai, bèn không khỏi cười rộ lên.
“Em sẽ xóa hết, kết bạn với mấy cô ấy.” Tri Nhạc nói với Thẩm Trình, cũng đưa
điện thoại cho Thẩm Trình xem.
Thẩm Trình ngước mắt, nhìn Tri Nhạc: “Sao lại xóa.”
Tri Nhạc trả lời, “Chà, hơi phiền.” Nói xong cậu còn khẽ nhăn mũi, giống như đang hỏi ‘anh hiểu chưa’.
Thẩm Trình không rõ Tri Nhạc nói phiền vì phải trả lời tin nhắn liên tục phiền, hay không biết phải từ chối lời mời như thế nào phiền, hắn hỏi một câu khác: “Cậu định hủy như thế nào?”
Tri Nhạc đáp: “Em sẽ nói với mấy cô ấy, ‘tôi có người rồi, xin lỗi.’ sau đó thì, hủy kết bạn.”
Thẩm Trình:……
Chợt Tri Nhạc có chút mê mang: “Không, không đúng ạ?”
Thẩm Trình mặt không biểu tình: “Không có gì.”
Tri Nhạc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi.”
Thẩm Trình: “Ừ.”
Tri Nhạc: “Ừm!”
Xử lý xong chuyện này, rất nhanh Tri Nhạc đãvứt nó ra sau đầu, Thẩm Trình cũng không đề cập đến nó nữa. Ngày hôm sau trời đổ mưa tí tách, Tri Nhạc không ra ngoài nữa.
Thẩm Trình tan tầm về nhà, lái xe thêm một vòng, đến tiệm trà sữa, mặc một bộ tây trang giày da xuống xếp hàng, mua một cốc trà sữa mang về nhà.