Kết quả cuối cùng chỉ có thể là chiếm hữu và bị chiếm hữu.
“Không sao, anh biết tôi cũng không để ý mà. Nhưng mà thật sự chịu đả kích đó, trong kỳ mẫn anh còn không nguyện ý đánh dấu tôi, xem ra là anh thật sự không thích tôi rồi. Tôi còn tự luyến nghĩ rằng anh đối với tôi ít nhiều gì cũng có chút hảo cảm.”
Vương Nhất Bác đại khái chỉ xem cậu là bạn bè mà thôi.
Nghe vậy, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Mắt của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác giao nhau.
“Bất quá trừ phi anh không còn độc thân, bằng không tôi sẽ không từ bỏ.”
Đột nhiên trong đầu Vương Nhất Bác dâng lên một cổ ý nghĩ ti tiện, muốn nói thiếu niên phải nhớ kỹ lời mình đã nói ra, sẽ không từ bỏ.
Nhưng rốt cuộc một chữ Vương Nhất Bác cũng không nói ra, hắn không thể hứa hẹn với thiếu niên cái gì, thậm chí một kỳ hạn ngắn dài đều nói thể, bởi vì không biết khi nào mới có thể trị khỏi được chứng bệnh tâm lý của mình.
Hứa hẹn, kỳ hạn,…
Lần đầu tiên trong đời, hắn thật sự sợ hãi mình sẽ không làm được.
Hơn ai hết, Vương Nhất Bác biết rất rõ, chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết phải chờ đợi đến bao giờ.
Dời đi tầm mắt, đem máy lọc mùi trong phòng điều chỉnh ở chế độ lớn nhất, mùi vị tin tức tố của hai người còn tàn lưu ở trong phòng rất nhanh liền tiêu tán.
Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến cũng không có phản ứng thất vọng, vẫn luôn đứng ở bên cạnh hắn, chờ mùi hương tiêu tán, cậu mở ra vòng tay thanh toán hoá đơn.
Sau đó lại nhìn Vương Nhất Bác nói: “Tôi đưa anh lên xe.”
Tuy rằng biểu hiện của Vương Nhất Bác thực bình thường, nhưng thấy đối phương mướt mồ hôi cùng hơi thở rối loạn làm cậu không yên tâm, rốt cuộc cũng hiểu tại sao trong sách dùng hai từ ‘ yếu ớt ‘ để hình dung Alpha trong kỳ mẫn cảm.
Biểu tình của Vương Nhất Bác vô ý thức mà thư hoãn lên, Omega bên cạnh đối với hắn thật tri kỷ.
Lúc này Tiêu Chiến vẫn luôn chú ý tới hắn, hiển nhiên cũng nhìn ra được điểm này, nhưng cậu cũng không nói ra, chỉ cười cười.
Chờ Vương Nhất Bác đứng dậy, cậu đi trước một bước mở cửa, khi đó Vương Nhất Bác đã lén lút xoay người, nhìn lọ hoa bên bệ cửa sổ chớp mắt một cái.
Hoa hồng màu đỏ nổi bất giữa sắc trắng của hoa nhài, rất dễ nhìn thấy.
Sau đó hắn thu hồi tầm mắt, đi tới cửa, cùng Tiêu Chiến ra về.
Khi Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến bãi đỗ xe, hắn đã đề nghị: “Để tôi đưa cậu trở về?”
Tiêu Chiến lắc đầu: “Không cần, nơi này không khó bắt xe.”
“Vậy chờ cậu bắt được xe rồi tôi sẽ đi.”
“Nếu như anh cũng đối xử với người khác như vậy thì tôi sẽ ghen thị đó, trở về thì cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.”
Qua một lát, Tiêu Chiến bắt một chiếc taxi rời đi.
Vương Nhất Bác nhìn theo xe taxi đến khi khuất tầm mắt, hắn vẫn đứng ngây ra đó một lúc mới xoay người đi vào trong nhà hàng.
Nhân viên phục vụ đang dọn dẹp phòng nhìn thấy hắn lập tức hỏi: “Quý khách đánh rơi thứ gì sao?”
Vương Nhất Bác gật đầu, đi đến bên cạnh cửa sổ, động tác thực nhẹ nhàng đem hoa hồng lấy ra, bỏ vào nhẫn không gian.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác mà nhìn hắn rời đi.
Lấy hiểu biết của mình đánh giá, trang phục trên người vị khách này tất cả đều là các nhãn hiệu đứng đầu, người như vậy lại muốn lấy một đoá hoa hồng hết sức bình thường?
Còn không phải là bảo bối gì.
Khi Tiêu Chiến về đến Vọng Nguyệt Chi Hạ vừa vặn chính là thời điểm náo nhiệt nhất, cậu nhắn cho Naru thúc một cái tin nói mình đã trở về để tránh cho thúc ấy lo lắng.
Tin nhắn đã được gửi đi, cậu đến hậu viện thăm ba cây linh thực.
Lúc cậu đi vào, liền thấy ba cây linh thực đang ôm ngau run bần bật, từ trong đất chui ra hai cái căn đen thui lắc lư trái phải bên cạnh chúng nó.
Cậu vội vàng nhìn xuống mặt đất, lại quay đầu lại nhìn cửa phòng chế hương, trừ bỏ vị trí hai cái căn đen thui chui ra không có chỗ hỏng nào khác.
Khi cậu quay đầu lại, cánh tay đã bị một cái căn đen thui quấn lấy.
Đồng thời trong đầu cậu xuất hiện một đường nghiêng, tiếp theo lại là một cái, chỉ là góc độ có thay đổi.
Rất nhanh, trong đầu cậu che kín từng cụm đường cong, mỗi cụm ba đường, một trái một phải nghiêng sang hai bên, ở giữa một đường thẳng.
Mỗi cụm khoảng cách không xa, rất chỉnh tề ngay ngắn.
Ngay từ đầu Tiêu Chiến còn không hiểu, chờ khi bắt đầu xuất hiện ba đường cong, cậu rốt cuộc đã nhìn ra, này còn không phải là vẽ một cây cỏ sao?
Khoé miệng cậu run run, nhéo nhéo cái căn đen thui mát lạnh co dãn nơi cánh tay: “Buông ra, ta đi xem ngươi.”
Tới phòng linh thực, cậu vừa đảo mắt đã bị căn cần vây quanh: “Ngươi nhàm chán đến sắp mọc cỏ hả?”
Cái căn đen thui gật gù trên dưới một chút, lại thêm một chút, lại……
Này nếu là thật là đầu, lấy tần suất này, đại khái đã gãy luôn rồi.
“Được rồi, ta biết rồi.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Tiên Ma Khoai nhàm chán tự tiêu khiển, rồi sau đó cái căn đen thui dán lên cửa sổ muốn đi ra, cuối cùng là hình ảnh hai cái căn đen thui ăn mòn mặt đất, thuận lợi liên thông đến hậu viên.
Chỉ là tới hậu viện rồi, mặc kệ căn đen thui cách xa cách gần, hoặc là không làm ra động tác gì, ba cây linh thực đều run bần bật, không để ý đến nó.
Sau khi hình ảnh bay nhanh hiện lên, trong đầu xuất Tiêu Chiến hiện một cái mặt mơ hồ mang theo biểu tình rơi lệ T T.
Cậu nhìn căn đen thui làm nũng, tự hỏi một lát, trấn an: “Cường giả trên thế gian đều cô độc, điều này có nghĩa là ngươi rất mạnh!”
Cuối cùng ba chữ, cậu cố ý nhấn mạnh.
Căn đen thui chớp mắt một cái tạm dừng một cái chớp mắt, tiện đà điên cuồng múa may, cảm xúc buồn chán biến mất hầu như không còn, thay thế chính là cảm xúc vui sướng đến quên trời quên đất.
Tiêu Chiến nhịn không được cười cười, tuy rằng tuổi Tiên Ma Khoai có lẽ đã rất lớn, nhưng tính cách thật sự giống như anh bạn nhỏ, rất nhiều cảm xúc cũng rất dễ dỗ dành.
“Ngày mai ta mang ngươi đi ra ngoài làm thủ tục, không cần tiếp tục ở chỗ này.”
Nghe được mang ra ngoài, Tiên Ma Khoai càng vui vẻ.
Tiêu Chiến cùng nó chơi một lát, lại đi hậu viện trấn an ba cây linh thực, hắn đột nhiên có loại ảo giác mình đang nuôi mấy đứa con nhỏ.
Tiên Ma Khoai là anh hai hơi xấu tính, còn ba cây linh thực cấp A là ba đứa em nhỏ đáng thương.
Cậu bị ý tưởng này làm cho bật cười, cảm thấy chính mình đột nhiên bị ngốc
Trở lại phòng nghỉ, bên dưới âm thanh quá ồn ào, Tiêu Chiến mở thiết bị cách âm, trong phòng nháy mắt an tỉnh lại.
Cậu nhíu nhíu mày, thiếu bị cách âm xác thật thực tốt, nhưng quá an tĩnh cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, phảng phất giống như mình cùng cùng thế giới tách biệt ra làm hai.
Thế nên trong lúc tắm rửa đã suy nghĩ qua, quyết định khi nào có thời gian sẽ đi thuê một căn nhà.
Hiện tại tiền tuy rằng không đủ mua nhà ở, nhưng thuê nhà vẫn không thành vấn đề.