Tề Thiếu Xung vội hỏi: “Điền trang kia dám thu chúng ta sao? Là nhà của ai? Có thể tin tưởng không?”
Mục Tử Thạch đeo bao vải trên lưng, chỉ vào chính mình: “Chủ nhân điền trang chính là ta.”
Tề Thiếu Xung nghĩ nghĩ, tâm vẫn còn nghi vấn cùng lo lắng: “Nguyên lai là nhà của ngươi… Bất quá Thanh Bình hầu phủ cùng Tề Nhược Phác qua lại mật thiết, chúng ta vừa đến, chỉ sợ Tề Hòa Phong sẽ biết.”
Mục Tử Thạch cười lạnh: “Điền trang này cùng Mục Miễn không có nửa điểm quan hệ.”
Tề Thiếu Xung tất nhiên tin hắn, nhất thời vừa mừng vừa sợ: “Ngươi thế nhưng âm thầm ở bên ngoài mua sản nghiệp a! Mua từ lúc nào?”
Mục Tử Thạch vừa đi vừa nói: “Năm năm trước… Ngươi yên tâm, trừ bỏ ta, kinh thành không còn người sống nào biết việc này.”
Tề Thiếu Xung nhanh chân đuổi theo, dường như có chút đăm chiêu: “Ngươi cũng thật thần, chẳng lẽ năm năm trước ngươi đã đoán được sẽ có ngày cần đến điền trang kia tị nạn?”
Mục Tử Thạch im lặng không đáp, trong lòng lại run lên, chẳng lẽ Tề Dư Phái sớm dự liệu chính mình vừa chết, rất có khả năng họa khởi tiêu tường (họa từ trong nhà) thình lình sinh cung biến? Kia hắn vì sao không cùng Lạc thị nói rõ quan hệ lợi hại trong đó? Đột nhiên nghĩ tới Vạn Kinh rơi vào con đường cửa nát nhà tan coi kẻ thù là ân nhân, không khỏi đầu ngón tay đều lạnh, chẳng dám nghĩ sâu thêm nữa, lại nghe Tề Thiếu Xung nói: “Ngươi như thế nào càng đi càng chậm? Có phải bao vải nặng quá không?”
Mục Tử Thạch nhìn đôi mắt đen lay láy hắn lộ ra vẻ thân thiết, khóe miệng hơi giương lên, hòa nhã nói: “Hoàn hảo…”
Tề Thiếu Xung dùng sức túm lấy bao vải trên lưng Mục Tử Thạch: “Ta đến, thân hình ta so với ngươi khỏe mạnh hơn.”
Mục Tử Thạch cau mày đẩy hắn ra: “Thể hiện cái gì? Nói nhảm nhiều như vậy, mau đi thôi! Cũng không biết hôm nay có thể tìm được nhà nào tá túc không…”
“Ta không phải thể hiện.”
“Vậy ngươi chính là lo lắng bạc trong bao vải của ta? Sợ ta ôm bạc chạy trốn?”
“Đương nhiên không phải! Ta một mảnh hảo tâm…”
“Được rồi được rồi, nói chuyện bình thường đi, cãi cái gì mà cãi? Bày vẻ mặt đó cho ai xem?”
“Ta không phải sợ ngươi mệt sao? Ai kêu ngươi trước kia lười biếng không chịu đến tập tràng luyện trung bình tấn đánh quyền cước? Rõ ràng lớn hơn ta ba tuổi, sức lực lại chẳng lớn bằng ta!”
“Xuẩn ngưu mộc mã khí lực còn lớn hơn ni, sao ngươi không đi mà so sánh?”
“…”
Mục Tử Thạch cùng Tề Thiếu Xung đi một chút lại đấu mồm một chút, hai gò má lẫn sau ót đều đổ mồ hôi, đâu còn bộ dáng sạch sẽ tôn quý bất nhiễm bụi trần nữa, nhưng dương quang ấm áp, tứ phía đồng hoang trống trải khôn cùng, miên hài thanh bố giẫm nát bùn đất trên con đường nhỏ thôn quê, đạp từng bước kiên định đi về phía trước, hai người ngẫu nhiên một phen dìu đỡ lẫn nhau, nhìn nhau cười —— trong khốn cảnh tầng tầng lớp lớp chẳng biết phía trước là họa hay phúc, có thể thong dong mỉm cười, liền có thể ngủ đông nhẫn nại, để năm sau hoa xuân lại về.
Đêm đó hai người không tìm được nhà nông gia hay trang viện nào tá túc.
Sau khi đêm xuống bốn bề vắng vẻ chỉ có tiếng gió, may mắn trăng sáng sao thưa cũng không phải là tối mịt, hai người mở to mắt, muốn tìm một chỗ tránh gió an thân.
Mục Tử Thạch trước đây bởi vì thường xuyên bị Diêu Đại Đầu nhốt vào trong phòng tối bỏ đói, nên có phần sợ bóng tối, Chiêu Húc Điện vừa vào đêm liền đèn đóm huy hoàng, chính là khi đi ngủ Bích Lạc cũng không quên ở trước giường lưu lại một trản đăng, lúc này đi ở dạ lộ đồng hoang, trong lòng bàn tay siết chặt đã chảy đầy mồ hôi lạnh, đúng lúc không biết từ đâu bên kia rừng đột nhiên truyền đến tiếng điểu kêu đêm ai oán bi thương, trong yên tĩnh tựa như tiếng quỷ khóc, Mục Tử Thạch chỉ cảm thấy hồn phi phách tán, “A” một tiếng, sau đó ngã sấp xuống đất.
Tề Thiếu Xung vội dừng lại đỡ hắn đứng dậy, Mục Tử Thạch chân nhuyễn không đứng lên nổi, không cẩn thận kéo luôn Tề Thiếu Xung ngã xuống đất, cái mông nhỏ tròn đập vào nền đất cứng rắn.
May mắn mặc quần áo dày nên không bị thương, Tề Thiếu Xung đi cũng mệt mỏi, dứt khoát ngồi tại chỗ thở hổn hển mấy hơi, nhìn Mục Tử Thạch buồn bực chẳng hé môi, vội hỏi: “Ngã trúng chỗ nào? Có đau lắm không?”
Dứt lời nương theo ánh trăng tỉ mỉ đánh giá một phen, Mục Tử Thạch trên mặt dính chút bụi, càng lộ rõ màu da ngưng bạch trong suốt, môi hơi run, lại miễn cưỡng cười: “Không sao.”
Nâng mắt nhìn Tề Thiếu Xung một chút, mạnh mẽ nắm lấy tay hắn: “Chúng ta cứ đi thêm vài bước, chắc hắn sẽ tìm được một chỗ qua đêm.”
Tề Thiếu Xung cảm giác bàn tay hắn vừa ướt vừa lạnh, không khỏi hoảng sợ, còn tưởng hắn ngã rách tay chảy máu, liền lật tay nhìn xem, nhưng không có vết máu, nhịn không được vô cùng khó hiểu, chỉ biết nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch.
Mục Tử Thạch thẹn quá hóa giận: “Nhìn cái gì?”
Tề Thiếu Xung cũng không ngốc, lập tức minh bạch, cười nói: “Nguyên lai Tử Thạch sợ tối a?”
Mục Tử Thạch cắn môi: “Hừ!”
So với hắn Tề Thiếu Xung chỉ lớn hơn về khí lực, cuối cùng phát hiện ra mình lại có thêm một ưu điểm, trong lòng thập phần tự hào, đứng dậy vỗ đất trên mông, nói: “Nói đến quỷ thần, hết thảy đều là vọng ngôn hư cấu, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ còn tin trên thế gian này có quỷ thần sao?”
Mục Tử Thạch không phục, đang định phản pháo, Tề Thiếu Xung đã túm hắn đứng dậy: “Chúng ta đi nhanh, phía trước hình như có ánh lửa!”
Mục Tử Thạch phóng mắt nhìn qua, quả nhiên xa xa mơ hồ có ánh sáng chập chờn, lập tức tinh thần đại chấn, nắm chặt tay Tề Thiếu Xung nói: “Nơi ấy hẳn là có phòng trống, tới đó rồi ta sẽ làm thịt thang cho ngươi uống!”
Tề Thiếu Xung không tham thịt thang, nói: “Kỳ thật màn thầu kẹp dưa muối sợi ăn cũng rất ngon.”
Mục Tử Thạch phát cáu: “Ta muốn ăn, được không?”
Hoạn nạn sống chung bất quá ước chừng một ngày một đêm, hai người đã so với mấy năm cùng học ở thư phòng Đông cung khắng khít thân mật hơn rất nhiều.
Đi đến gần phía ánh sáng kia, đúng là có ánh lửa lớn từ kẽ nứt vách tường trong tòa miếu sơn thần nhỏ lộ ra, trong lòng liền ấm áp.
Mục Tử Thạch thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, rồi lại tâm an hoan hỉ.
Người đang lúc băn khoăn giữa đêm dạ hành, luôn phá lệ yếu ớt lại vô cùng dễ thỏa mãn, tựa như hết thảy an toàn kiếp này, đều ký thác cho một mái ngói tầm thường nhưng có thể che mưa gió, một ánh lửa nhưng có thể sưởi ấm hai tay này.
Trong mắt Tề Thiếu Xung rõ ràng hiện lên tia kinh hỉ: “Xem ra trong miếu này có người!”
Mục Tử Thạch gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đề phòng chút.”
Lớp sơn trên cửa miếu bong ra từng mảng cực kỳ cũ nát, Mục Tử Thạch nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh bên trái chi nha một tiếng liền mở, có vẻ người bên trong chưa chốt cửa hảo.
Khinh thủ khinh cước đi vào, chỉ thấy dưới miếu thờ có một đống lửa đang cháy, trên đống lửa còn treo một khẩu oa, bên cạnh có tấm ván gỗ lót đệm rơm, một người nằm nghiêng phía trên, đắp áo lông cừu màu đen tuyền, khuôn mặt khuất bóng nhìn không thấy chân mục.
Mục Tử Thạch do dự hồi lâu, khẽ ho khan một tiếng, người kia nghe động tĩnh cũng không xoay đầu lại nhìn, chỉ sờ soạng bên hông không biết lấy ra vật gì rồi hướng khuôn mặt che đậy.
Tề Thiếu Xung đóng cửa miếu lại, xoay người, vừa vặn người nọ cũng ngồi dậy nhìn qua, giữa ánh lửa có thể trông thấy rõ ràng, nửa khuôn mặt người này bị diện cụ màu xanh đen che khuất âm sâm vô cùng ghê rợn, khiến người khác sợ hãi, Tề Thiếu Xung thoáng ngẩn người, hắn lá gan lớn, liền theo thói quen vênh mặt, tức thì quát hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao che giấu dung mạo? Chẳng lẽ là khâm phạm triều đình?”
Mục Tử Thạch tim đập thình thịch loạn nhảy, vội lách mình ngăn trước người Tề Thiếu Xung, run giọng nói: “Vị đại thúc này, huynh đệ chúng ta đến phương Bắc nương nhờ họ hàng, giờ đã quá đêm… Nếu là quấy rầy ngài, chúng ta liền đi.”