Hồ Nhất trong lòng lo lắng, vẫn ngoan ngoãn nghe theo Cẩm Lý nhắm mắt lại:” Ừ.”
“Không muốn để y nhìn thấy ngươi chết khó coi ra sao à?” Hắn trào phúng:” Đừng lo, đợi ngươi bị bẻ cánh rồi, tao sẽ cho hắn nhìn thật rõ.”
Hắn hung hăng cười lớn tiếng, trên tay xuất hiện một thanh quỷ đao đen ngòm.
Cẩm Lý nhún vai không đáp, trong lòng âm thầm ghét bỏ. Trên tay anh cũng xuất hiện một luồng sáng bạc, nhân lúc đối phương vẫn đang nhắm mắt cười ngả ngớn, anh nhún chân nhảy tới đôi cánh lớn trắng muốt xuất hiện sau lưng, chỉ cần một cử động nhỏ đã đem thân ảnh Cẩm Lý lao nhanh đi.
Lão đại xã hội đen còn đang cười ha hả bị Cẩm Lý bất ngờ tấn công khiến y phải chật vật vung đao mới có thể miễn cưỡng đỡ được nhát kiếm đầu tiên.
Ra chiêu hụt, Cẩm Lý không lùi bước, nhanh chóng lật tay, đem luồng sáng bạc chuyển hướng, lấy tốc độ nhanh gọn đền bù sức mạnh thiếu hụt.
[ Cảnh báo nguy hiểm, tỉ lệ sinh mạnh của mục tiêu nhiệm vụ còn 85%]Thời điểm Ái Hòa Nhất Kinh phát ra thêm một cái thông báo cũng là lúc lão đại xã hội đen đổ gục dưới chân Cẩm Lý, luồng sáng bạc trên tay anh tan đi, cánh trắng lớn cũng biến mất.
Hệ thống còn chưa kịp cười trên đống phiền phức của Cẩm Lý đã bị Cẩm Lý giải quyết mất […]
Chỉ đành ủy khuất phát ra thông báo[ Tỷ lệ sinh mạnh của mục tiêu nhiệm vụ đang trong quá trình hồi phục.] Rồi thất vọng lăn vào góc nhỏ, ôm lấy linh hồn cô đơn, tự mình an ủi.
Tiếng động khốc liệt bên tai dừng lại, thay vào đó là bước chân chậm rãi ngày càng tiến gần, Hồ Nhất trong lòng thấp thỏm, cảm nhận nhịp tim ngày càng gia tăng. Thân thể vô lực dần dần khôi phục, hàng mi Hồ Nhất run run muốn mở, lại bị một bàn tay ấm nóng che lại, tiếp theo đó là giọng nói quen thuộc.
” Ngoan, nhắm mắt lại, tôi đưa em về.”
Chất giọng quen thuộc khiến thần kinh căng cứng của Hồ Nhất trùng xuống, y ngoan ngoãn nhắm mắt, để mặc Cẩm Lý bế bổng mình lên. Tùy ý để anh đưa đi.
—-
Theo luật pháp của hành tinh Thiên thần, thiên thần không được phép giết chết ác quỷ, bọn họ tin rằng, thiên thần có thể lấy sự bao dung, độ lượng của mình cảm hóa ác quỷ.
Nói thẳng ra chính là bởi vì như đã nói ở trên, giá trị vũ lực của thiên thần không thể nào bằng được ác quỷ, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, người bị thiệt hại nhiều hơn, chỉ có thể là Thiên thần, cho nên bọn họ mới phải đặt ra điều luật đầy bất công như vậy.
Ác quỷ giết chết không biết bao nhiêu thiên thần, thế nhưng nếu thiên thần giết chết ác quỷ, lại không thể được. Họ phải nhượng bộ để có một cuộc sống yên bình.
Có điều, họ càng nhân nhượng, ác quỷ càng lấn tới. Đám ác quỷ càng ngày càng không coi thiên thần vào mắt, hành động ngày càng ngông cuồng, bọn chúng luôn nhằm thời cơ, giết chết thiên thần tập sự, hoặc ném trái đắng xuống hành tinh thiên thần.
Bởi vậy, tin tức một thiên thần tập sự có thể ra tay giết chết một ác quỷ trưởng thành, từ lúc bắt đầu đã lan truyền với tốc độ chóng mặt. Ngoài những thiên thần cấp cao, toàn bộ thiên thần khác đều sùng bái Cẩm Lý, họ tin rằng, thời kỳ của thiên thần sắp đến rồi, họ sẽ không phải chịu áp bức bóc lột nữa.
Đám thiên thần cấp cao thì ngược lại, bọn họ chịu sức ép từ phía ác quỷ, không dám nói một lời, liền muốn bắt Cẩm Lý về tra xét.
Cẩm Lý ở Trái Đất bên này sống vẫn cực kì tốt đẹp, việc nên làm đều làm, việc không nên làm cũng đã làm, đâu có thể ý đến hành tinh mẹ đang loạn thành một đoàn chứ!
Đối với việc có đánh ác quỷ, giành lại thế cho thiên thần hay không, Cẩm Lý biểu thị không phải việc của mình không làm, không nằm trong nhiệm vụ không làm, phiền phức không làm.