Khóe môi An Hạ cong lên một cách ngượng ngùng, tay đẩy tay Điếu Trạch Nghiễn ra khỏi tay cô.
Từ Tuấn Hạo tủm tỉm cười, bất chợt lên tiếng hỏi: “Nghiễn, hôm nay có tổ chức không?”
“Không” Điếu Trạch Nghiễn không hứng thú đáp.
Ở thành phố, lễ tình nhân cũng tổ chức tiệc? Như vậy quá lãng phí rồi, chả trách nơi này vốn không dành cho An Hạ, nhưng tại sao năm nay Điếu Trạch Nghiễn không tổ chức tiệc? Chắc không phải liên quan đến cô đâu nhỉ?
“An Hạ, cậu dự tính làm gì cho Trạch Nghiễn?”
An Hạ không hiểu ý Từ Tuấn Hạo, Điếu Trạch Nghiễn tặng quà cho cô thì cô mua quà tặng lại là được rồi, cần gì phải dự tính? Vả lại, cô đâu phải bạn gái Điếu Trạch Nghiễn lại phải làm rườm rà lấy lòng anh?
Cách đây một tuần, An Hạ đã đi mua quà cho Điếu Trạch Nghiễn, lượn lờ qua mấy con đường vẫn không tìm ra món nào thích hợp với anh. Nếu không phải anh đối xử tốt với cô, cô đã không phải nhọc lòng suy nghĩ đến mất ngủ.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng An Hạ lạc bước vào một cửa hàng lưu niệm, lướt nhanh qua những món hàng, món cô cần cũng đã tìm thấy. An Hạ đi đến cầm lên xem, không hề chần chừ đi tính tiền gói lại, giá đắt hơn cô nghĩ nhưng còn chưa bằng một góc Điếu Trạch Nghiễn bỏ ra cho cô.
Buổi chiều tan học về nhà, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vũ nấu rất nhiều đồ ăn, từ cửa đã ngửi thấy mùi thơm phức. An Hạ nhìn sơ qua, còn thấy được bánh kem rất to, cô về phòng tắm rửa, tranh thủ xuống phụ giúp.
Buổi tối quây quần bên bàn ăn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn cắm nến lên bánh kem, đèn vừa tắt thì hát Happy Birthday mừng sinh nhật… Điếu Trạch Nghiễn.
Cảm giác tội lỗi tột độ dâng lên, An Hạ vô tâm đến mức không biết sinh nhật Điếu Trạch Nghiễn, uổng công anh đã đối xử tốt với cô như thế nào, An Hạ nghĩ một ngàn lời xin lỗi cũng không đủ.
Sau khi bật đèn, Joie tặng quà cho Điếu Trạch Nghiễn, bên ngoài là hộp bọc bởi vải nhung, bên trong là chiếc đồng hồ hãng Rolex quen thuộc.
Nhìn quà Joie tặng, An Hạ tự cảm thấy nhục nhã, quà cô tặng anh chắc chỉ bằng sáu số phía sau giá trị chiếc đồng hồ này.
Mọi ánh mắt bỗng đổ dồn vào An Hạ chờ đợi, cô cười gượng gạo tránh né: “Lát nữa con sẽ đưa cậu ấy”
“Bí mật sao?” Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười ẩn ý, biểu cảm mỗi khi nghĩ về mối quan hệ giữa An Hạ và con trai, bà đều trông rất gian tà.
An Hạ cười trừ cho qua, bên tai bị thổi vào hơi nóng, giọng nói thỏ thẻ đầy ám muội của Điếu Trạch Nghiễn: “Nếu cậu tặng cậu cho tôi, tôi vẫn có thể miễng cưỡng lấy”
“Biến thái” An Hạ lầm bầm đẩy anh ra, càng nghĩ càng tức, Từ Tuấn Hạo không chịu nói thẳng cứ úp úp mở mở làm cô trở tay không kịp, đáng lẽ ra phải mua món khác có giá trị hơn.
Sau khi về phòng, An Hạ mang quà sang đưa Điếu Trạch Nghiễn. Lúc đi vào phòng, sự chú ý của cô va vào bức ảnh trên bàn Điếu Trạch Nghiễn, là hình chụp hôm thi bóng rổ ở hội thể thao.
Lần đầu gặp nhau, An Hạ như tách biệt hoàn toàn, giờ đây cô lại được xem là một thành viên trong gia đình được Điếu Trạch Nghiễn thừa nhận.
Nghĩ rồi nhìn món quà trong tay, An Hạ lưỡng lự không muốn đưa quà, đối với Điếu Trạch Nghiễn món quà này vốn không hề xứng tầm.
“Tôi sẽ tặng cậu quà khác” An Hạ trong tư thế chuẩn bị bỏ chạy.
“Không cần, tôi muốn nó” Điếu Trạch Nghiễn ngồi trước máy tính, đưa tay về phía An Hạ chờ đợi.
Biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn không hề có ý đùa giỡn, An Hạ chần chừ bước đến đặt quà vào tay anh, bước chân vô thức lùi lại một bước.
Điếu Trạch Nghiễn mở quà được gói bằng giấy sọc caro ra xem, nụ cười mãn nguyện liền hiện lên gương mặt, anh cầm lên xem quả bóng rổ bằng thủy tinh nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Vậy… tôi về phòng trước đây” Thấy không vấn đề gì, An Hạ trở về phòng trước.
An Hạ vừa quay lưng được vài bước, cả căn phòng đột ngột chìm trong bóng tối, không gian lập tức yên ắng không hề có một tiếng động.
“An Hạ!”
“Trạch Nghiễn!”
Cả hai bất ngờ gọi tên nhau cùng một lúc, không phải vì bản thân sợ mà vì lo lắng đối phương sẽ sợ. Ngay lúc có chuyện bất ngờ xảy ra khi ở cùng nhau, con người ta sẽ vô thức lo lắng cho người quan trọng trong lòng.