Không có trống, nhưng mỗi lần mũi chân hắn điểm trên mặt đất và trong gió, không trung bắt đầu nổi lên từng đợt tiếng trống.
“Thình, thình, thình!” Tiếng trống càng lúc càng vang dội, càng lúc càng dồn dập.
Mặt đất như rung lên theo tiếng trống, từng hồi vọng tới từ bốn phương tám hướng, chui ra từ lòng đất sâu thẳm.
“Thình, thình, thình!”
Ngu Vu ẩn thân trên không trung đột nhiên biến sắc, đây là?!
Chú Vu la to một tiếng, không thể tin được mà hô: “Vũ khúc hiến tế! Quỷ thần ơi, bây vậy mà thật sự nhảy được vũ khúc hiến tế!”
Vũ khúc hiến tế chân chính lấy điệu nhảy tạo ra dị tượng trong trời đất, vạn vật sẽ cộng hưởng!
Tiếng trống chỉ mới là bắt đầu.
“Ô ——!”Không trung chấn động như có tiếng kèn vang xa, vạn thú trên đất Cửu Nguyên cùng ngẩng đầu.
Nghiêm Mặc phất tay vỗ vào hư không.
Một con sóng cuộn vô hình thật lớn lấy tay hắn làm điểm bắt đầu mà nhanh chóng khuếch tán!
Có tiếng ngâm xướng già nua vang giữa trời đất, dùng thứ ngôn ngữ xa lạ thần bí nhưng lại tràn ngập nguồn năng lượng cổ xưa.
Gió nổi mây vần! Bầu trời chuyển sắc! Tiếng trống chấn rung!
Ba người Đại Hà không biết đã quỳ xuống từ khi nào.
Tất cả con dân không tham chiến trong nội thành Cửu Nguyên chỉ biết giương mắt nhìn người trên tường thành, sợ hãi và tôn sùng dâng tràn trong tâm khảm, một người quỳ xuống, toàn bộ đều quỳ xuống theo.
“Thình thình thình!”
Cùng với tiếng trống, tiếng hò hét kêu giết lẫn trong trời đất cũng vang lên.
Phàm là con dân Cửu Nguyên lúc này đều nhận được một thứ sức mạnh vô tận, tiếng trống vang thẳng vào linh hồn họ, tiếng gió thổi bừng sát ý của họ, dũng khí vô cùng vô tận phun trào trong đáy lòng.
Mà quân địch thì ngược lại, vừa nghe thấy tiếng trống chân như mềm nhũn, sức lực toàn thân như bị tiếng trống kia rút đi, như bị mảnh đất này hấp thụ.
Đúng lúc này Nghiêm Mặc đột nhiên ngâm cao: “Chúng thần chúng linh phù hộ cho chiến sĩ Cửu Nguyên ta, giết lùi kẻ địch ——!”
Tranh bị tiếng trống khích cho hai mắt đỏ bừng, giơ cao cốt đao, điên cuồng rống to: “Tư tế đại nhân cầu lấy sức mạnh của chúng thần. Tư tế phù hộ chúng ta! Chúng thần bảo vệ chúng ta! Các chiến sĩ Cửu Nguyên, giết!”
“Tư tế phù hộ chúng ta! Chúng thần bảo vệ chúng ta! Giết ——! Giết hết kẻ địch!”
Cầu treo ầm ầm thả xuống, Tranh cưỡi ngựa xông pha phía trước, các chiến sĩ Cửu Nguyên và chiến sĩ Đa Nạp không chút sợ hãi mà điên cuồng lao lên.
“Kiệt ——!” Cửu Phong cũng đỏ mắt, vọt mạnh vào trong quân địch, nó phải giết sạch những kẻ dám xâm phạm lãnh địa của nó!
Mắt thấy người Cửu Nguyên như chiến thần lao đến, điên cuồng vọt tới chỗ mình, chiến sĩ Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh còn chưa đánh đã nhũn chân.
Thủ lĩnh Ma Nhĩ Càn kinh hoảng, điên cuồng gào hét: “Mẫu Thần tại thượng! Bọn người Cửu Nguyên làm sao vậy?”
“Không được lui! Nghênh chiến! Nếu lui thì sẽ không xong mất!” Một thủ lĩnh khác trong quân Hoàng Tinh cũng gầm lên với thủ hạ.
“Tiếng trống đó rốt cuộc từ đâu vọng tới? Bọn quái vật có thể hợp thể với gấu đó từ đâu ra?!”
“Đó là chim gì! Trời ạ! A a a!”
“Người Cửu Nguyên điên rồi, điên hết rồi!”
“Chúng ta không cản được!”
“Mau nhìn tường thành của bọn chúng, tư tế kia đang bay, ông ta đang bay!”
Nghiêm Mặc căn bản không biết mình đang bay.
Hắn toàn tâm toàn ý phó thác thân và tâm cho trời đất, hắn có thể cảm nhận được không phải chỉ có một mình hắn đang nhảy vũ khúc hiến tế, bên cạnh hắn có rất nhiều thứ năng lượng vô hình cùng khiêu vũ với hắn.
Mồ hôi chảy dọc trên mặt, dấu hiệu thần huyết dần hiện lên.
Gió nâng thân thể hắn. Có hoa lửa và những phiến lá xanh thoáng ẩn thoáng hiện quanh người hắn cùng nhau khiêu vũ.
Bụi hình thành tấm chắn trước mặt hắn, nước sông bắt đầu dậy sóng, chúng bay lên không trung hóa thành mưa.
Dưới nước mưa, người Cửu Nguyên vốn đang mệt mỏi lập tức tràn đầy sinh lực, sức mạnh trào ra vô tận.
Mặt đất dưới chân người Cửu Nguyên hóa thành đất bằng.
Chiến sĩ khống chế đất phát hiện năng lực của mình càng sử dụng thuận tay hơn, uy lực cũng càng thêm lớn hơn.
Chiến sĩ khống chế lửa tung ra một màn mưa cầu lửa, tựa hồ như không bao giờ lo sẽ dùng hết năng lượng.
Chiến sĩ bị thương không còn đổ máu, đau đớn tựa như biến mất.
Nhóm Thảo Đinh phụ trách cứu người cảm thấy vết thương của các chiến sĩ trong hôm nay khép lại thật nhanh, trừ những người trọng thương hoặc tứ chi bị chém đứt, thì những người bị thương nhẹ chỉ sau một lát đã chạy lên chiến trường một lần nữa.
Ngược lại, Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh đã rối loạn và kinh hoàng!
Bọn họ chạy tứ tán muốn trốn tránh, nhưng dù chạy đi đâu thì tựa hồ như cũng đều gặp phải kẻ địch.
Bọn người Cửu Nguyên không biết chui ra từ đâu, gặp người liền giết, xuống tay vừa ngoan độc vừa hung tàn, không hề có ý định chừa lại người sống.
Điều đáng sợ nhất là kẻ địch của bọn họ không chỉ có người Cửu Nguyên, mà hết thảy trong thành Cửu Nguyên đều biến thành kẻ thù có thể giết chết bọn họ.
Lũ rắn độc đột nhiên trườn tới cắn chết họ.
Có tiếng chân ình ình, cả nhà Thiết Bối Long phối hợp với Cửu Phong đại sát tứ phương, có người bị hất, có người bị giẫm, kẻ nào không ngã sẽ bị giẫm nát bụng, tư thế quyết không bỏ qua một ai.
Cỏ dại vả bụi cây nhìn như vô hại nhưng lại lặng lẽ quấn lấy cổ chân người, đâm vào da thịt người.
Bọn côn trùng sẽ im hơi lặng tiếng chui vào tai, mũi, mắt, miệng họ.
Khi vừa ngã xuống, vô số sâu bọ sẽ bò đến, chỉ trong nháy mắt đã gặm sạch thịt trên người, biến thành một bộ xương trắng.
Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh kêu gào thảm thiết, tất cả đều quá mức sợ hãi: “Là tư tế kia! Nhất định là tư tế kia phá rối! Thần ơi, cứu tôi với!”
“Rút! Nhanh rút ra ngoài! Báo cho thành La Khước, chúng ta không chống lại được!”
“Qua sông, toàn bộ rút qua sông cho tao!”
Nhưng lối đi duy nhất để băng qua ngoại sông đào không còn nữa.
Các chiến sĩ người cá với thân hình cường tráng trồi lên khỏi mặt sông, lạnh lùng nhìn bọn hắn.
“Tao chờ tụi bây thật lâu, cuối cùng cũng đến.” Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên, Hắc Thủy Doanh Thạch ngồi trên một tảng đá ở bờ sông chậm rãi đứng dậy, nhếch miệng cười với thủ lĩnh Hoàng Tinh và Ma Nhĩ Càn.
Trên không trung ở tường thành, mặt Nghiêm Mặc đỏ tới mức bất bình thường, mồ hôi biến thành sương máu.
Tiếng trống và giông tố càng trở nên dồn dập.
Có cái gì đó đang nói nhỏ bên tai hắn, nhưng hắn đã đắm chìm vào một cảnh giới kỳ quái, không nghe thấy và cũng không nhìn thấy gì cả.
Ngu Vu thần sắc khó lường, không ngờ tư tế nhỏ lại được chúng thần yêu thích đến vậy, y nên để cậu ta cứ thế mà chết sao? Nhưng để cậu ta chết thì hình như có hơi tiếc…
Trong Cốt Điểu, Chú Vu cau mày nhìn Nghiêm Mặc bên dưới, tình huống bất thường, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Mặc nhảy vũ khúc hiến tế, dù hắn có là huyết mạch tộc Thiện Ngôn đi nữa thì uy lực buổi hiến tế này cũng quá lớn rồi.
Vũ khúc mà ông dạy cho Nghiêm Mặc trông thì đúng nhưng thật ra lại không đúng hết hoàn toàn, thậm chí bây giờ ông còn không biết nên ngăn Nghiêm Mặc lại như thế nào.
Rốt cuộc là thứ gì làm Nghiêm Mặc xảy ra biến hóa không thể lường trước?
Rốt cuộc là ai dạy đang vũ khúc hiến tế thật sự cho Nghiêm Mặc?
Nguyên Chiến đang hôn mê đột nhiên giật giật ngón tay.
Hắn nghe thấy tiếng trống, nghe thấy tiếng mặt đất gào thét, nghe thấy có cái gì đó đang nôn nóng kêu gọi hắn.
Hắn thấy Mặc của hắn khiêu vũ trong nơi hoang dã, sắc mặt em ấy tái nhợt như tuyết, gương mặt của em vẫn là thời thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dấu hiệu thần huyết hình ngôi sao sáu cánh không phải là màu xanh biển, mà là màu đỏ tươi, hai chân trần loang lổ vết máu, trên cánh tay cũng có máu tươi chảy ra.
Vẻ mặt em ấy tựa như vô cùng an tường, như tinh linh khiêu vũ trong gió, nhưng ánh mắt em ấy lại chứa đầy sự đau đớn thống khổ: “Cứu tôi…”
Mặc…?
“Mặc!” Nguyên Chiến mở choàng mắt, đột nhiên ngồi bật dậy.
Chú Vu bị hắn dọa sợ: “Bây tỉnh rồi?”
Nhưng Nguyên Chiến lại như không nghe thấy ông nói gì, hắn vọt ra chỗ mắt Cốt Điểu mà nhìn xuống, liền thấy Mặc của hắn đang nhảy trong không trung.
“Mở Cốt Điểu ra.”
Chú Vu sửng sốt, liền mở Cốt Điểu ra.
Nguyên Chiến chạy ra cuối khoang đuôi, không chút do dự nhảy xuống!