Lục Sơn Quân “Ừ” một tiếng. Lúc y và Yến Phi ngồi xuống, lão Ngưu khí thế hừng hực đứng bên cạnh nhìn Lục Sơn Quân.
“Các hạ không mệt à?”
Thấy Ngưu yêu kia vẫn duy trì như vậy khiến Lục Sơn Quân cũng cảm thấy có chút áp bách. Y nhịn không được trào phúng một câu, chỉ là lão Ngưu căn bản không để ý đến y, cứ đứng nhìn mà thôi.
“Yến Phi, ngươi cũng biết vì sao ta đến đây. Ở Tổ Việt này, lời khen lời chê với Phi Kiếm Khách không đồng nhất. Hơn nữa, trong mắt ta, lệ khí trên người ngươi rất sâu, lại có oán khí quấn quanh. Vậy ngươi đã hành hiệp chưa?”
Không chờ Yến Phi trả lời, Lục Sơn Quân tiếp tục nói.
“Nghe nói chín năm trước, ngươi luận võ làm nên tên tuổi, giao chiến với một vị đại hiệp Trung Nguyên, cuối cùng ngươi thắng còn vị đại hiệp kia mất mạng dưới kiếm của ngươi? Có việc này sao?”
Yến Phi nhắm mắt nhớ lại, sau đó thở dài.
“Đúng là có việc này. Đao kiếm không có mắt, lúc luận võ cũng không thu tay lại được. Không chỉ có gã, mà lúc trước vì muốn luyện kiếm, ta còn giao chiến với mấy vị danh hiệp giang hồ ở Tổ Việt, có người bị thương, cũng có người chết.”
“Hừ, hai bên luận võ đều hiểu điều này. Họ Lục nhà ngươi muốn dùng việc này để phán xét sao?”
Ngưu Phách Thiên lại lẩm bẩm một câu, sau đó nói.
“Ngươi có hiểu cái gì là giấy sinh tử không? Nếu không muốn đấu võ thì cũng đừng luyến tiếc danh tiếng, có chết cũng trách ai được, tài nghệ không bằng người khác! Yêu quái chúng ta ăn thịt người cũng đều không để bụng, phàm nhân luận võ lỡ tay giết người có gì mà ngươi ngạc nhiên…”
Lão Ngưu đột nhiên cảm nhận được một tràng ý lạnh mạnh mẽ kéo tới, còn chưa nói xong mà đã phải ngừng lại.
Trên mặt Lục Sơn Quân hiện ra một nụ cười đáng sợ, ánh mắt lạnh như băng. Tất cả biến hóa này không xảy ra khi Yến Phi thừa nhận mình luận võ giết người, mà bắt đầu từ câu” Yêu quái chúng ta ăn thịt người cũng đều không để bụng” của Ngưu Phách Thiên.
Ngưu Phách Thiên giật mình, chẳng hiểu sao lại cảm thấy không đúng.
“Yến Phi, ta đã gặp gần hết chín người các ngươi, không nghĩ tới ngươi lại xưng huynh gọi đệ với yêu vật như thế này, ha ha ha ha… Rất tốt, rất tốt! Xem Ngưu yêu này làm việc cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”
Lục Sơn Quân chẳng còn lòng dạ uống trà, chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện ra màu hổ phách, hung quang tràn ngập xung quanh Yến Phi và Ngưu Phách Thiên.
Vừa rồi, y đã có chút khó chịu với tên Ngưu yêu này, nhưng có người thô bỉ thì cũng có yêu thô bỉ. Với sự tu dưỡng của Lục Sơn Quân, y vẫn có điểm độ lượng này.
Nhưng giờ thì khác, một tên Ngưu yêu sát khí dày đặc, lại còn tùy tiện ăn thịt người. Hơn nữa người gọi là Phi Kiếm Khách Yến Phi này cũng lệ sát quấn thân. Những tin đồn tiêu cực liền chiếm thế chủ đạo.
“Như thế nào, muốn đánh nhau hả? Họ Lục ngươi chỉ là “tiểu yêu quái” mới hóa hình, xem ngươi có chịu nổi một quyền của ta không?”
Ngưu Phách Thiên đã phát hiện ra bầu không khí thay đổi, nhưng giờ phút này càng không thể yếu thế, giống như lúc gã ở thanh lâu vậy, lúc cần cứng vẫn phải cứng.
‘Một yêu quái mới hóa hình, dù là Cọp yêu, cho y thêm một trăm năm tu luyện thì sao chứ, còn có thể trở mình được ư?’
“Đánh nhau? Ha ha. . . Không không không. . .”
Lục Sơn Quân tựa tiếu phi tiếu lắc dầu, thế nhưng giọng điệu không chút nể mặt lại khiến lão Ngưu có chút căng thẳng. Đây không phải là dáng vẻ của một kẻ chịu thua nên có.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo đã làm cho cả Yến Phi và Ngưu Phách Thiên trong lòng “lộp bộp”.
“Lục mỗ không muốn đánh nhau, chỉ là, muốn giết các ngươi mà thôi!”
Lời vừa nói xong, sát khí toàn thân Lục Sơn Quân nổi lên, ngọn lửa hung ác màu đen như một sợi khói thô ráp dâng lên, quần áo trên người y thay đổi màu sắc. Hung sát khí đáng sợ khuếch tán, đôi mắt màu hổ phách gắt gao nhìn Yến Phi và Ngưu Phách Thiên. Trong lòng lão Ngưu cảm nhận được một loại áp lực mãnh liệt.
“Yến huynh đệ, đứng sau lưng ta, tên Cọp yêu này không đúng lắm!”
Lão Ngưu chỉ kịp nói những lời này, thân hình Lục Sơn Quân đã trở nên mơ hồ trước mắt.
“Ngao rống…”
Tiếng gầm gừ hung mãnh dội vào bên tai Yến Phi và Ngưu Phách Thiên, tiếng “ong ong…” vang lên. Lão Ngưu vô thức bịt chặt hai tai.
Trong trang viên nhỏ, bàn đá nổ tung, ghế gỗ bay tứ tán, ấm trà chén trà cũng vỡ vụn. Một trận cuồng phong cuốn lấy bụi mù thổi tán loạn.
“Ùm…ụm bò….ò…. . .”
Dưới cơn đau vì gặp trọng kích, trong chớp mắt thân thể Ngưu Phách Thiên bị đánh bay, nhưng gã vẫn không quên bắt lấy quần áo của Yến Phi, kéo y bay cùng mình. Nếu không, Yến Phi đứng tại chỗ sẽ chết.
Lão Ngưu trực tiếp đụng nát một gian phòng ở sau lưng, cả người trượt trên mặt đất mấy chục trượng mới dừng lại. Gã nhìn cánh tay trái rắn chắc, lúc này đã có những vết rách toàn máu và thịt dữ tợn. Trong lòng vẫn còn sợ hãi, khẽ thở ra một hơi.
Vừa rồi nếu gã phản ứng chậm một nhịp, chỉ sợ một trảo lúc ấy xé nát ngực rồi. Lục Sơn Quân kia rõ ràng nhắm vào trái tim của gã.
Lão Ngưu không biết Lục Sơn Quân có thể phá vỡ bộ ngực, lớp da và tầng yêu khí phòng ngự của mình không, gã chỉ biết mình chắc chắn không muốn thử.
“Yến huynh đệ, lát nữa chúng ta đánh nhau, ngươi có thể chạy được bao xa thì cứ chạy. Lần này, lão Ngưu không đùa giỡn với ngươi đâu!”
Trong nội viện của trang viên, Lục Sơn Quân liếm cái móng vuốt bên phải sắc bén, loại bỏ vết máu trên đó. Sau khi nếm xong, cảm giác nóng rực trên đầu lưỡi nói cho y biết đạo hạnh của Ngưu yêu này còn cao hơn tưởng tượng.
“Ngao rống. . .” “Ùm…ụm bò….ò… Rống. . .”
Hai tiếng gào rú vang lên, thân hình biến mất tại chỗ trong chớp mắt. Sau đó thanh âm đánh nhau “Đùng..” “Ầm…” “Ầm…” cực lớn cuốn theo gió lốc xé toạc mặt đất.
Yến Phi vung kiếm hất những cục đá và gỗ vụn ra, thân thể lập tức bị cuồng phong thổi tới đứng không vững. Y không dám dùng thân pháp, chỉ có thể cắn răng nghe theo lời căn dặn của Ngưu Phách Thiên, bắt đầu chạy thật xa.
Mặc đất như bị chấn động. Những cây ăn quả bên ngoài trang viên sớm đã phá hoại, không phải nghiêng đổ mà là bị xé ngang.
Yến Phi quay đầu lại nhìn. Lúc này Ngưu Phách Thiên đang cầm một cây hồng to lớn vừa được nhổ tận gốc, dùng như một cây côn đánh tới Lục Sơn Quân.
“Ầm ầm. . .”
Mặt đất chấn động mãnh liệt.
“Xem móng của ta đây”
“Xem móng của ta đây, xem móng của ta đây, xem móng của ta đây, xem móng của ta đây… Để xem ngươi có chết không!”
Bụi mù tràn ngập, pháp quang lập lòe, thần thông ‘đạp móng’ và cây côn bằng thân cây luân phiên công kích.
Một kích cuối cùng đánh xuống, khóe miệng Lục Sơn Quân đầy máu, bay thẳng ra ngoài, đụng gãy mấy cái cây, phá nát guồng nước ở kênh mương bên cạnh, sau đó đập xuống đất.
“Ha ha ha ha, con cọp nhỏ, ngươi không phải là đối thủ của ta. Yêu thể pháp thể của ta còn chưa được sử dụng, ngươi cũng phải hiện nguyên hình mới có thể chống lại. Trở về tu luyện mấy trăm năm nữa đi, ha ha ha ha ha ha…”
Yêu khí sát khí trên người Ngưu Phách Thiên tràn ngập, vầng sáng màu vàng vọt lên mấy chục trượng. Gã cầm cái thân cây đã gãy, không ngừng cuồng tiếu.
Chỉ là sau một khắc, tiếng cười của lão Ngưu dần yếu đi.
Ở phía xa, yêu khí và sát khí của Lục Sơn Quân đã biến thành hỏa diễm hư vô, phủ lên một nửa bầu trời, phát ra thanh âm “xẹt xẹt~~”. Một đầu Cự thú kinh khủng chưa bao giờ xuất hiện giờ đây hiển lộ ra chân thân…
Đôi mắt lão Ngưu trừng càng lúc càng lớn, cuối cùng to như hai quả chuông đồng. Gã cứng ngắc quay đầu nhìn Yến Phi cũng đang ngây ngốc ở xa xa.
“Huynh, huynh đệ, ở Đại Trinh các ngươi gọi đây là cọp???”