Giữa tiếng quỷ khóc sói tru, bầy yêu bỏ lại mấy chục cỗ thi thể, số còn lại kinh hoàng trốn theo hai đầu địa đạo, không tên nào dám đối chọi với Tích Lịch phi kiếm nữa.
Cổ Tam Chính lắc mình rơi vào bên cạnh một mảnh thi thể yêu quái hiện ra nguyên hình, tay phải nắm quyền vỗ một cái vào ngực trái, tiếng leng keng lại vang lên, Tích Lịch phi kiếm nhanh chóng cắm trở về bên trong lò kiếm.
Y tiếp tục cảnh giác bốn phía, Đàm Lạc dùng tay ra hiệu cho bọn Đổng Toàn, lên tiếng nói:
– Mau mau thu thập!
Bọn Đổng Toàn nhanh chóng mổ lấy ra yêu đan từ trên thi thể đám yêu tu, lấy vòng vàng các loại, cuối cùng đưa đến tay của Đàm Lạc.
Đàm Lạc lập tức chia làm hai phần, ném một phần cho Cổ Tam Chính, mình giữ lại một phần.
Hai người nhét chiến lợi phẩm săn giết được vào trong túi mình, không có ý chia sẻ cho bọn Đổng Toàn chút nào, xoay người đi về phía đầu kia địa đạo.
Bọn Đổng Toàn ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng có ý kiến cũng không dám nói ra, không khỏi hoài niệm khi Miêu Nghị còn làm Minh chủ, khi đó có chiến lợi phẩm gì cũng chia cho bọn họ. Thế nhưng bọn họ không dám nhắc tới đạo lý này với sát thần Cổ Tam Chính, chỉ có thể có khổ mà không nói được.
Đi về phía trước hơn trăm thước sau, Cổ Tam Chính phất tay chỉ sang bên nói với Đàm Lạc:
– Phải trở về địa đạo trước đó, để cho hắc hồ ly ngươi tiếp tục truy tung Miêu Nghị.
Đàm Lạc gật đầu một cái nói:
– Đi xa như vậy, hẳn đã qua khỏi chỗ đất đá sụp đổ chặn đường.
Y xoay người ra lệnh cho bọn Đổng Toàn đánh xuyên vách thông sang địa đạo trước đó.
Bọn Đổng Toàn không dám do dự, mấy người cùng tiến lên, đánh thông vách đất dày mười mấy thước, quả nhiên nhìn thấy địa đạo trước đó.
Cổ Tam Chính và Đàm Lạc dẫn đầu xuyên qua, quay đầu nhìn lại có thể thấy ở phía sau chừng mười thước là một đống đất đá ngổn ngang, lúc trước đã đi theo địa đạo bên này được hơn trăm thước. Nếu tính ra những yêu tu kia vì chặn đường bọn họ, tối thiểu đã đánh sập mấy chục trượng địa đạo.
Đàm Lạc lại gọi ra hắc hồ ly mũi đỏ, quả nhiên lại đánh hơi được tung tích bọn Miêu Nghị chạy về phía trước, cả bọn lập tức đi theo hắc hồ ly tiếp tục đuổi về phía trước…
———–
Trong một tòa địa cung nằm sâu dưới đất, đám yêu tu may mắn tránh được một kiếp còn chưa tỉnh hồn, đang kể lại chuyện vừa xảy ra với Hắc Lang Quân.
Hắc Lang Quân nghe vậy khiếp sợ nói:
– Ngay cả Kim Cương Giải cũng bị đối phương nhất cử chém giết ư, không ngờ rằng tu sĩ kia lợi hại như vậy…
Ngoài cửa địa cung, Bì Quân Tử cùng ba người Miêu Nghị xen lẫn trong lũ yêu tu.
Xen lẫn trong bầy yêu quang minh chính đại như vậy, Bì Quân Tử vô cùng lo lắng sẽ bị nhìn ra đầu mối, thế nhưng y đã bị Miêu Nghị bắt ép. Miêu Nghị lại tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, dù sao không phải là lần đầu tiên hắn tới Tinh Tú Hải làm chuyện như vậy, huống chi lần này còn mang theo cao thủ đi cùng, lại có trọng bảo nơi tay, không có gì phải sợ. Triệu Phi và Tư Không Vô Úy lại cảm thấy hơi thấp thỏm, cảm thấy chơi trò này cũng hết sức càn rỡ, thỉnh thoảng len lén quan sát đám yêu tu xung quanh.
Hai người cố gắng cẩn thận một chút, chỉ sợ lộ ra sơ hở, nhìn lại Miêu Nghị đang chủ động tìm những yêu quái khác bên cạnh hỏi thăm tình huống giao chiến với bọn Cổ Tam Chính trước đó. Hai người thật sự không biết nói gì, coi như là phục tên này, hoàn toàn tin tưởng chuyện tên này năm xưa dựa vào tu vi Bạch Liên cũng dám chạy tới Tinh Tú Hải săn yêu đan là thật.
– Con bà nó, tên này thật sự cho mình là yêu quái rồi!
Tư Không Vô Úy âm thầm truyền âm lẩm bẩm một câu với Triệu Phi.