Hứa Minh Tâm vốn dĩ muốn tìm một nơi không có ai để có thể khóc thoải mái.
Nhưng không ngờ CôGia Huy lại đuổi theo
cô ra ngoài, cô muốn gào khóc thật to nhưng lại cảm thấy làm như vậy thì thật xấu hổ. Cô không dám vì như thế quá xấu hổ nên chỉ biết khóc thút thít.
Cô kim lại trong ba phút rồi cuối cùng cũng không khóc ra nữa.
Cổ họng như bị bông chặn lại, cô cảm thấy mình nuốt xuống thật khó khăn, thậm chí còn hơi đau nữa.
Cuối cùng, Hứa Minh Tâm xấu hổ lau nước mắt và đi ra khỏi phòng kho.
Cô vừa đi ra ngoài đã bị Cố Gia Huy ôm vào long
Lực tay của anh rất mạnh, giống như muốn gắn cóvào trong xương minh luân.
“Em không khóc dược. Anh ở đây nên em ngai, không khóc được”
Hứa Minh Tâm tức giận nói.
“Vậy thì em đừng khóc nữa, anh trêu cho em cười được không?”
Cố Gia Huy đau khổ nói.
“Tâm trạng của em không tốt, em hơi đói nên muốn ăn gì đó. Chắc ăn xong thì em cũng thấy khá hơn.”
“Được, thế anh đưa em đi ăn.”
Cố Gia Huy nằm chặt bàn tay nhỏ của cô và đưa cô trở lại phòng nghi ngơi.
Có Minh Tâm ăn một miếng bánh ngọt, cô cũng không chế bánh ngọt và ngấy quá.
Lúc này cô cần phải trút bỏ tâm trạng không tốt ra ngoài, nếu như không ăn chút đồ ngọt thì làm sao có thể che giấu nỗi chua xót trong lòng đây?
Cô vừa ăn vừa rơi nước mắt, cuối cùng mắt cô nhòe đi, đến lúc cô muốn lau thì đã không kịp nữa.
“Ngon thật đấy… nhưng thể này không dù, em muốn ăn thêm.”Cô phống mà lên và nói, giọng nói không rõ ràng lắm.