Hạ Hầu Thừa Vũ không quân Ngân Sương, Bạch Tuyết, chỉ muốn giết Chiến Như Ý, thân hình chợt lóe, xông về hương Chiến Như Ý đang được đám đông hộ vệ, khí thế thực như xem thiên quân vạn mã là vô vật, một mình một người xông quan hãm trận.
– Phá pháp cung!
Tên tướng lĩnh bị đánh bay giận quát một tiếng.
Bá! Đám người hộ về Chiến Như Ý khoái tốc triệt thoái, hàng nhân mã ngăn trở lập tức lộ ra Phá pháp cung, đối chuẩn Hạ Hầu Thừa Vũ cùng đám người theo gót sau lưng Hạ Hầu Thừa Vũ, bức khiến đám người Hạ Hầu Thừa Vũ dừng ở không trung.
– Các ngươi muốn tạo phản ư? Bản cung muốn xem thử ai dám!
Hạ Hầu Thừa Vũ tức đến điên người, khoan nói có kẻ dám ra tay với nàng, không ngờ còn dám dùng nhiều Phá pháp cung như vậy ngắm tới từ lúc ra vào Thiên cung đến giờ, nàng chưa từng rơi vào cảnh ngộ như thế.
– Mạt tướng tử tội! Cũng không tính sống thêm, nương nương dám xông vào một bước thử xem! Chư tướng nghe lệnh, xảy ra chuyện, trách nhiệm một mình ta gánh, kẻ nào thiện xông giết không tha!
Tên thủ tướng bị đánh bay ra sau lại tấn tốc từ trên không bay về lệ quát một tiếng.
Lệnh vừa ra, cân vệ quân tái không cố kỵ, nháy mắt sát khí đằng đằng, sợ đám ngươi Lệ phi kinh hãi không thôi.
Mà lúc này, Chiến Như Ý đã được đám người cướp về trong lãnh cung, đồng thời lại toát ra một nhóm nhân mã cận vệ quân thủ ở ngoài tường cung, toàn bộ mở ra Phá pháp cung nhắm chuẩn bên này, tùy thời xạ giết kẻ nào dám tự tiên xông vào.
– Các ngươi… Các ngươi…
Hạ Hầu Thừa Vũ không chỉ vào nhân mã cận vệ quân, tức giận đến cả người run lên, đối với nàng mà nói, đây là nhục nhã cự đại, cận vệ quân còn có điểm nào coi nàng là thiên hậu, chuyện này một khi truyền ra ngoài khác gì kỳ sĩ đại nhục trên đầu nàng!
Hết thảy nhưng gì xảy ra tại thời này khắc này, ở trong mắt nàng, còn nghiêm trong hơn tất cả khuất nhục trong đời nàng trước đây cộng lại.
Ly cung, Thanh chủ bồi hồi trên lầu các chính đang suy nghĩ chuyện dặn dò Tư Mã Vấn Thiên bố trí nhân thủ, Thái cổ tử địa rốt cuộc nằm trong cảnh nội Nam quân, phối hợp kế hoạch của Phá Quân, bố trí nhân thủ tại địa bàn Ngưu Hữu Đức, không thể không nhiều thêm cẩn thận một chút.
Thượng Quan Thanh tay cầm tinh linh đứng ở một bên, bỗng dựng sắc mặt hơi biến, bước tới đến bên người Thanh Chủ, gấp giọng nói:
– Bệ hạ, tình hình không ổn, thiên hậu nương nương phát hiện Thiên phi nương nương ở mặt sau lãnh cung!
Chiến Như Ý tuy bị phế phẩm cấp, nhưng ngay trước mặt Thanh Chủ hắn vẫn xưng hô Chiến Như Ý là Thiên phi, bởi hắn biết ở trong lòng Thanh Chủ, Chiến Như Ý tịnh chưa bị phế.
Thanh Chủ cả kinh đến nổi lông măng dựng đứng lên, trong chớp mắt đại sự gì đều bị ném sang một bên, đột ngột xoay người, mở miệng liền hỏi:
– Thiên phi như thế nào?
Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là lo lắng Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ thương hại đến Chiến Như Ý.
Tinh linh trong tay, Thượng Quan Thanh vẫn chưa ngừng, lát sau mới đáp lời.
– Bệ hạ, thiên hậu nương nương động thủ với Thiên phi tình huống vô cùng khẩn cấp!
Thanh Chủ hai mắt trừng trừng gầm lên, chỉ vào Thượng Quan Thanh giận mắng:
– Hộ vệ lãnh cung đầu hết cả?
Thượng Quan Thanh đành chịu nói:
– Mặt ngoài sơn cốc không thuộc về lãnh cung, thiên hậu đột nhiên tạt qua, ai cũng không có quyền lực ngăn trở thiên hầu a!
Thanh Chủ hai tay nắm chặt cổ áo Thượng Quan Thanh:
– Trẫm nói sơn cốc kia thuộc về lãnh cung là thuộc về lãnh cung, truyền pháp chỉ của trẫm, nếu không bảo hộ được Thiên phi, nếu Thiên phi xảy ra chuyện gì ngoài ý, trẫm chặt đầu bọn chúng, nhanh lên!