Bước ra tiểu viên, Miêu Nghị không khỏi hỏi:
– Ngươi cần gì can dự chuyện nhà người ta?
– Không phải ta tưởng can dự, là Chu Ưu Mỹ cầu ta.
Lúc này Vân Tri Thu mới kể lại ngon ngành Sự thể, cũng nói rõ nguyên nhân vì sao mình lại nói giúp đối phương, sau cùng còn đánh giá Chu Ưu Mỹ một câu:
– Nữ nhân này thật không đơn giản!
Miêu Nghị ha ha cười vui.
– Không phải ngươi cũng đang lợi dụng người ta ư?
Không đơn giản đến đâu, cũng chẳng thoát được lòng bàn tay ngươi.
Lợi dụng? Lời này Vân Tri Thu không thích nghe, hừ lạnh nói:
– Nàng trốn hay không trốn khỏi lòng bàn tay ta thì ích gì, chỉ cần có thể khiến đời này của ngươi trốn không ra lòng bàn tay ta là đủ rồi.
Miêu Nghị không nói, bĩu môi một cái, hai tay áo khẽ vung, gác tay ra sau lưng bước nhanh mà đi.
Vân Tri Thu tâm tình lập hảo, phốc phốc nén cười, bước nhanh đuổi theo…
An bài đưa đi Đằng Phi, Dương Triệu Thanh trở về một nơi hành lang trên lầu các, nhìn thấy Dương Khánh chắp tay đứng ở trên lầu mỉm cười nhìn hắn, liền bước nhanh đi tới, đến một bên hỏi:
– Có việc?
– Không việc gì.
Dương Khánh lắc lắc đầu, lại hỏi câu:
– Người đi rồi?
Dương Triệu Thanh không biết nghĩ đến cái gì, chợt khẽ thở dài một câu:
– Thiên hạ này sợ là sẽ bắt đầu đại loạn.
Dương Khánh cười nhạt nói:
– Thiên hạ làm gi đại loạn, loạn là do có người quấy rối, chỉ là người mới đại loạn thiên hạ thì vẫn là thiên hạ kia… Nói đi cũng phải nói lại thiên hạ này mà không loạn, vương gia làm sao hạ thủ được?
Hai người cảm khái hiển nhiên đều là ôm lấy lo lắng với quyết định của Miêu Nghị, nhưng cũng biết khuyên không được, một khi Miêu Nghị hạ quyết tâm chuyện gì, rất khó có người có thể cải biến.
Hai người cảm khái mấy câu đột nhiên câm miệng, phát giác trong hành lang mặt dưới có tiếng bước chân đến gần.
Hai tên nha hoàn từ tiểu viên thu dọn xong liền tới bên này, tránh ở gốc rễ dưới hành lang ăn vụng, con đang thầm tha thầm thì cái gì đó.
– Không biết là tới khách quý thế nào mà khiến vương gia cùng vương phi phải tự thân tiếp đón, nấu nhiều món mỹ vị như vậy mà chưa ăn cái gì đã phải ném đi, quá đáng tiếc.
– Bọn họ ăn ngon quen rồi, làm gì để ý cái này, không ăn cũng tốt, để chúng ta có cơ hội thưởng thức.
– Cũng phải làm vương gia vương phi đúng là sướng thật, ngươi xem cả ngày không cần làm cái gì, du sơn ngoạn thủy ăn ngon uống ngon, còn có một đại đội người hầu hạ.
Mặt trên Dương Khánh ẩn ẩn ước ước nghe thấy thế thì chỉ mỉm cười, không biết lời này để Miêu Nghị nghe được sẽ có cảm tưởng thể nào, Miêu Nghị chỉ cần không tu luyện là lu bu vào trong công việc, tùy thời còn có nguy hiểm tính mạng, nhất cử nhất động đều khiến động đại thế thiên hạ, không ngờ ở trong mắt một số người không ngờ lại thành cái gì cũng không làm cả ngày du sơn ngoạn thủy. Chẳng qua cũng có thể hiểu được, hai tiểu nha hoàn nào biết bình thường Miêu Nghị đang bận cái gì, nào biết bừa tiệc vừa rồi quyết đinh đến vận mệnh bao người trong thiên hạ, có chút người ánh mắt chỉ hạn hẹp đến mỹ vị trên bàn mà thôi.
Dương Khánh thở dài một tiếng, xoay người lắc đầu mà đi, là lắc đầu vì hai nha hoàn, xui xẻo đến thể là cùng, trốn ở đẳng kia tán nham khăng khăng lại bị đại tổng quản vương phủ Dương Triệu Thanh nghe được, nếu chỉ trộm trộm ăn vặt thì cũng không sao, dù sao toàn là những thứ phải xử lý, có người ăn vẫn tốt hơn là lãng phí, hắn biết Dương Triệu Thanh khẳng định sẽ không so đo cái đó, nhưng then chốt là không nên nói mấy lời vừa này, vương gia mời ai cũng đến lượt các ngươi nghi luận? Cũng không nghĩ xem vương gia cùng vương phi tự thân mời khách ý vị như thế nào, rơi vào trong tai người có tâm không khéo sẽ phát giác ra manh mối gì thì nguy.
Vận mệnh hai nha hoàn kia ra sao hắn đã có thể đoán được, chẳng qua đây không phải chuyện hắn nên nhọc lòng, không tất yếu hắn cũng sẽ không nhúng tay nội vụ vương phủ, đó là do Dương Triệu Thanh quản, huống hồ vương phủ lớn như thế, năm nào mà chẳng chết mấy kẻ đáng thương hoặc không thể thương. Ngưu vương phủ thể là còn đó, có Vân Tri Thu đè lên nên chưa có chuyện gì quá phận.
Trên lầu chợt vang lên tiếng bước chân, hai nha hoàn tránh dưới thang lầu vội vàng ngậm miệng ngừng hô hấp.
Không ngờ Dương Triệu Thanh nay giờ đứng trên lầu vẫn không nhúc nhích đã âm trầm đi xuống.
Chỉ trong chốc lát, một tên quản sự trong vương phủ bước nhanh mà đến. Vừa thấy sắc mặt Dương Triệu Thanh, sợ đến ngây người rụt rè hành lễ nói:
– Gặp qua đại tổng quản!
Dương Triệu Thanh lành lạnh coi chừng hắn.
– Trong Vương phủ cái gì nên nói cái gì không nên nói còn cần ta dạy ngươi ư? Có phải ngươi chán sống rồi không?
Quản sự kia sợ đến trực ứa mồ hôi lạnh.
Ngày đó, một đám nha hoàn bị tập trung lại, hai nha hoàn kia bị quản sự đương chúng đánh chết…