Ở nơi trồng mấy cây rau này có mười mấy người bộ dáng nông phu loay hoay trồng trọt.
Một khung cảnh nông viên thật an tường!
Hàn Lập đang có cảm giác mới mẻ khi nhìn thấy cảnh này thì thú xa đã ngừng lại trước một tòa nhà.
Hàn Lập mang theo Khúc Hồn nhảy xuống trước, nhìn về bốn phía nơi đây.
Phụ cận tòa nhà có đủ loại thúy tùng màu xanh, hơn nữa bên cạnh còn có một tòa đồi núi không nhỏ, xung quanh cũng rất trang nhã và yên tĩnh, khá độc đáo.
Cả tòa nhà bị một bức tường đất cao hai trượng bao phủ, mà sau bức tường là một tòa trạch viện, trông mới tinh dị thường, phảng phất như mới xây không bao lâu.
“Đây là Cố gia!” Hàn Lập trong lòng thầm khen một tiếng nhưng sau khi ánh mắt cẩn thận dò xét trên cây tùng vài lần, thần sắc lơ đãng đã có biến đổi.
Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện ra, tại các cây tùng khắp bốn phía của tòa nhà lộ ra vài tia khí tượng của trận pháp, hiển nhiên các cây này đã bị hạ cấm chế.
Hàn Lập xem ra, mấy cái này tuy không được gọi là cái trận pháp cao minh gì, nhưng cũng đủ để vây khốn người tu tiên cấp thấp.
Hàn Lập đang chìm vào trong hồ nghi thì Cố đông chủ đã xuống xe, cười bồi nói: “Hàn tiên sư, trước hết hãy đến nhà ta nghỉ ngơi một lát đi! Ta sẽ kêu hạ nhân chuẩn bị rượu ngon đặc sản trên đảo cho ngài!”
Hàn Lập nghe xong, có chút thất thần nhìn bốn phía xung quanh, rồi cười cười trả lời: “Đến đây rồi, ta cũng không quấy rầy gia đình Cố đông chủ nữa, ở địa phương kia tạm trú một chút là được rôi. Đợi khi xong việc rồi sẽ lại tìm một chỗ ở lâu dài”.
Nói xong lời này, Hàn Lập lấy tay chỉ chỉ phương hướng nào đó một bên.
Cố đông chủ và Vương Trường Thanh nhìn theo hướng ngón tay Hàn Lập chỉ, thấy được chỗ đồi núi cô linh kia, không khỏi hoàn toàn ngây dại.
Nhưng sau khi nhiệt tình mời vài lần nữa không có kết quả, đành phải tùy ý để vị tiên sư có chút quái dị này chầm chậm đi lên núi.
Hai người bọn họ bất đắc dĩ sau khi liếc mắt nhìn theo đành đi vào tòa nhà.
Hàn Lập mang theo Khúc Hồn dọc theo một con đường khá lớn bên sườn núi lên đến một mô đất trên đỉnh núi, sau đó từ trên nhìn xuống Cố gia trang dưới chân núi.
Chỉ thấy, Cố đông chủ đang được một đám nam nam nữ nữ xúm xít xung quanh đi vào một gian cự trạch trung tâm trang tử. Sau đó đám người liền tự động tản ra, chỉ còn có vài người có chút thân phận, ăn mặc hoa lệ đi theo tiến vào trạch viện.
Hàn Lập khẽ nhếch mép rồi xoay người lại làm việc của mình.
Hắn trước tiên tìm một vùng đất bằng phẳng ở lưng chừng núi. Tiếp theo nhanh chóng chọn ra vài cây tùng to, xuất pháp khí nhanh chóng chia nhỏ mấy cây đó, sau đó Khúc Hồn làm việc.
Nửa canh giờ sau, một tòa tiểu mộc ốc đơn giản xuất hiện trên đồi núi. Hơn nữa trong phòng đầy đủ bàn gỗ, ghế gỗ, thậm chí cả giường gỗ.
Một tháng tiếp theo, Hàn Lập ở trong phòng mỗi ngày đều phục đan, dụng dược, luyện khí đả tọa, cố gắng để sớm có ngày có thể khôi phục tu vi.
Mà Cố đông chủ và Vương Trường Thanh kia, trong thời gian này cũng đến đây vài lần, cùng Hàn Lập thương lượng một ít về việc xuất thủ khiêu chiến, sau đó không dám chậm trễ Hàn Lập tu luyện lại vội vàng rời đi.
Nhưng Cố đông chủ coi như là có lòng thành, cách một đoạn thời gian đều phái người lên núi đem một ít thực phẩm tinh mỹ lên cho Hàn Lập hưởng dụng.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không khách khí vui lòng nhận lấy.
Trong đó có vài loại hoa quả phi thường ngon ngọt làm Hàn Lập ăn đến căng bụng, hiển nhiên là loại đặc sản hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Vào vài ngày cuối cùng của một tháng đó, tu vi Hàn Lập khôi phục đến trình độ tầng thứ năm Luyện khí kì.
Điều này tuy làm cho hắn có chút ngoài ý muốn nhưng trong lòng càng thêm vài phần chắc chắn.
Bởi vì theo như lời vị Cố đông chủ kia, tiên sư được mười hộ kia thỉnh mời cũng không phải là có những nhân vật có tu vi kinh người gì.
Trừ một vài người, còn lại đa số đều là tu vi Luyện khí kì sáu, bảy tầng, mà việc chọn đối thủ cần phải bắt thăm quyết định. Chỉ cần vận khí Hàn Lập không phải rất tệ, việc hạ đối thủ tuyệt đối không thành vấn đề.
Hơn nữa vị Cố đông chủ này vì muốn gia tăng phần thắng cho Hàn Lập, còn sưu tầm xung quanh được hai, ba pháp khí lợi hại, muốn tăng cường thực lực cho Hàn Lập.
Khi Hàn Lập thấy vài món chỉ miễn cưỡng được tính là thượng giai pháp khí này, mặc dù trong lòng xem thường nhưng cũng phải thu lấy, làm như vậy Cố đông chủ mới có thể an tâm!
Hai ngày sau khi Hàn Lập khôi phục tu vi tầng thứ năm, Cố đông chủ và Vương Trường Thanh rốt cục vẻ mặt khẩn trương tìm đến Hàn Lập.
Hàn Lập không nói nhiều, trực tiếp lên xe do loại quái thú kia kéo thẳng đến một nơi nào đó trên đảo.
Thú xa sau khi chạy liên tiếp hai canh giờ liền đem bọn họ vào một thành thị được kiến tạo hoàn toàn bằng đá trắng.
Trước thành, ở cửa thành còn có không ít vệ binh phàm nhân trấn thủ.
Nếu có người đi ra ngoài, bọn họ sẽ không truy hỏi, nhưng người muốn vào thành phải xuất ra một khối lệnh bài giống như khối của Hàn Lập đem cho họ kiểm tra mới được.
Chẳng qua, khi Hàn Lập vào thành thì vệ binh lấy ra một cái vòng tròn bằng đồng, khua khua trên người Hàn Lập vài cái, sau khi thấy trên vòng tròn có lục quang phóng ra thì lập tức cung kính hành lễ với Hàn Lập, rồi kiểm tra lệnh bài Cố đông chủ và Vương Trường Thanh.