Diệp Khải Hiền nhìn Hứa Minh Dương, hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”
Hứa Minh Dương lắc đầu: “Không có gì.” Bọn họ đã tiến vào bí cảnh này hơn ba mươi năm, lại qua mười mấy năm nữa, bọn họ sẽ bị truyền tống ra ngoài, Hứa Minh Dương thầm nghĩ: Hiện tại tu vi của hắn đang ở Nguyên Anh trung kỳ, không biết trong vòng mười mấy năm còn lại, hắn có thể đột phá Nguyên Anh hậu kỳ được hay không.
(dreamhouse2255)
……
Vài ngày sau.
Diệp Phàm ghé vào bên cạnh linh tuyền, nhìn thác nước xa xa, trầm tư suy nghĩ.
“Làm sao vậy? Thác nước đó có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ đằng sau thác nước có sơn động, bảo tàng gì đó, ngươi đã nhìn chằm chằm nơi ấy rất lâu.” Bạch Vân Hi thấy Diệp Phàm nhìn hết sức chuyên chú liền nhịn không được hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Không có, ngươi nhìn xem nó có giống mỳ sợi không?”
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Diệp Phàm lại nghĩ đến ăn.
“Nào có mỳ sợi nào lớn như vậy?” Bạch Vân Hi tức giận.
“Chính bởi vì không có cho nên tưởng tượng thác nước ấy thành mỳ sợi mới có thể cảm thấy đồ sộ mà!” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi: “……” Nơi nào đồ sộ!
“Ta hình như đã rất lâu không thoải mái ăn một bữa, quá thảm.” Diệp Phàm rầu rĩ than thở.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi lo lắng sốt ruột nói: “Chờ ra ngoài ta cùng ngươi đi linh quán ăn một tháng.” Cư nhiên tưởng tượng thác nước thành mỳ sợi, lại không khao Diệp Phàm một chút, sau này đối mặt tâm ma kiếp, Diệp Phàm rất có khả năng bởi vì cố chấp với mỹ thực quá sâu mà tẩu hỏa nhập ma.
Diệp Phàm nghe vậy cao hứng phấn chấn nói: “Được, không biết khi nào mới có thể ra ngoài chơi, nơi này quá nhàm chán!”
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Nhị ca thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc, điều kiện tu luyện ở nơi này tốt như vậy, bao nhiêu người muốn vào cũng không được.
“Nhị tẩu, Đa Bảo Vòng có phải có thể thu linh tuyền không?” Diệp Cẩm Văn hỏi Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Có thể thì có thể, nhưng không gian có hạn, bên trong đã có một cái linh dược tuyền, theo ta thấy cùng lắm chỉ có thể thu thêm hai cái linh tuyền nữa.”
Hứa Minh Dương chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Pháp bảo bình thường ở Nam Đại Lục không gian có hạn, có thể chứa đựng một đầu yêu thú khổ lớn đã xem như chất lượng tốt, vì hành trình vào bí cảnh lần này, hắn chuẩn bị mười mấy nhẫn không gian, mọi người phỏng chừng cũng như thế, pháp bảo có thể thu linh tuyền, thật sự là trước đây chưa từng nghe thấy.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Hai cái linh tuyền xem như không tệ!”
Linh tuyền bên trong bí cảnh này tùy tiện chọn ra một cái thả tới Nam Đại Lục đều có thể xếp số một số hai, nếu như có thể mang một cái về tiểu bí cảnh của tông môn, tông môn liền có thêm một tài nguyên không tồi.
……(dreamhouse2255)
Bên trong một cái sơn động.
“Kim Đăng, ngươi cảm thấy chuyện này thật sự ổn?” Đăng Minh hòa thượng lo lắng hỏi.
Xung quanh hai hòa thượng còn có mấy tu sĩ Nam Đại Lục.
Kim Đăng gật đầu: “Chuyện tới hiện giờ, tận dụng thời cơ, mười năm nữa chúng ta liền bị truyền tống ra ngoài, tới lúc này thu hoạch vẫn không lớn cho lắm.”
Tông môn tiêu tốn nhiều như vậy đưa bọn họ vào trong bí cảnh, cho tới lúc này thu hoạch vẫn không ra đâu vào đâu, Đại Phật Tự bọn họ còn tổn thất mất một tu sĩ Nguyên Anh, cứ như vậy ra ngoài thật sự quá mất mặt.
Đại Phật Tự cùng các tu sĩ Nam Đại Lục khác hoàn toàn không có may mắn như đám người Diệp Phàm.
Sau khi đám người Diệp Phàm vào trong bí cảnh, ngâm linh tuyền, cắn đan dược, Diệp Phàm còn có thể luyện chế Phi Tiên Phù, tu vi tăng lên rất nhanh, nhưng bọn họ thì khác, mấy năm qua, nhóm người Đại Phật Tự lục tục tìm được một ít linh thảo, nhưng bị tu sĩ ngoại vực cướp một lần, mất đi gần hết.
Lại nói tiếp, linh khí ở nơi này nồng đậm, cho dù chỉ đơn thuần vào trong đây tu luyện 50 năm cũng sẽ thu về hiệu quả không tồi, nhưng nơi này có nhiều thứ tốt như vậy, bọn họ chỉ hấp thu một chút linh khí thật sự là quá thảm.
“Nếu ngươi cảm thấy được, vậy chúng ta đi tìm Diệp Phàm đi, Diệp đan sư tuy rằng thanh danh hiển hách nhưng kỳ thật là người rất giảng đạo lý.” Đăng Minh hòa thượng lấy lại bình tĩnh nói.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm đang ngâm linh tuyền, mấy tu sĩ Nam Đại Lục tìm tới, Diệp Phàm rất nhanh liền biết được mục đích của nhóm người bọn họ, mấy tu sĩ phát hiện ra một cái linh tuyền, hy vọng hắn có thể hỗ trợ thanh trừ linh tuyền trùng, để hồi báo, bọn họ có thể giao ra một phần thu hoạch bên trong bí cảnh.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Thế nào, ngươi có dự định tiếp không?”
Diệp Phàm gật đầu: “Tiếp đi, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Đám người kia nguyện ý ra một ngàn khối linh thạch cực phẩm đây, xem như là một bút tiền khá lớn, hắn đào quặng nhiều năm như vậy, trong tay cũng chỉ có chừng hơn 3000 khối.
Bạch Vân Hi cười nói: “Ta cũng tán thành ngươi tiếp một đơn.”
Bên trong bí cảnh có không ít linh tuyền, bọn họ không thể ngâm hết được, muốn vào lại lần nữa phải đợi thêm một ngàn năm, một ngàn năm sau, bọn họ có thể đã tiến vào cảnh giới Hóa Thần, liền không thể vào trong nơi này.
Sau nhóm tu sĩ Đại Phật Tự, lục tục lại có hai thế lực tìm tới Diệp Phàm, Diệp Phàm trước sau thu về tổng cộng 5000 khối linh thạch cực phẩm phí ra tay.
Quý Lương Xuyên tức giận mắng: “Diệp Phàm cái tên hỗn đản này!”
Quý Lương Xuyên thầm nghĩ: Các tu sĩ khác tới tìm Diệp Phàm thanh trừ linh tuyền trùng, Diệp Phàm đều đáp ứng, ngay cả tu sĩ Trung Đại Lục cũng như vậy, nhưng yêu cầu của Thần Phong Tông bọn họ lại bị Diệp Phàm cự tuyệt, tên kia còn tìm cái cớ gì mà “Hắn mệt sắp chết, không muốn động”.
(dreamhouse2255)
Thái độ của Diệp Phàm làm cho cuộc sống của Giang Lăng Tuyết rất là không tốt.
Giang Lăng Tuyết tuy rằng là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng chiến lực bình thường, ở trong bí cảnh này rất dễ dàng kéo chân sau.
Ở Thần Phong Tông, mọi người xem trên phân nhượng nàng là đạo lữ của thiếu tông chủ, sẽ nhường nàng mấy phần, nhưng ở trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, ai cũng sẽ không thích một tồn tại chỉ biết kéo chân sau, người này còn có liên lụy với Bích Vân Tông.
Giang Lăng Tuyết nhìn sắc mặt của Quý Lương Xuyên, trong lòng rầu rĩ, năm đó khi Quý Lương Xuyên cùng nàng thành hôn, nữ tu ở Nam Đại Lục không có mấy ai không hâm mộ nàng, kết hôn xong, Quý Lương Xuyên cũng mọi chuyện thuận theo ý nàng.
Nhưng hiện giờ, Giang Lăng Tuyết cảm giác nàng cùng Quý Lương Xuyên cách nhau càng ngày càng xa.
Có đôi khi Giang Lăng Tuyết cũng sẽ không nhịn được nghĩ, nếu lúc trước nàng không có gả cho Quý Lương Xuyên, vậy hiện tại tất cả những gì Bạch Vân Hi có được đều là của nàng, Đa Bảo Vòng, Phi Tiên Phù, cùng với lại vô số đan dược, nếu những thứ kia là của nàng, có lẽ nàng đã sớm thăng cấp Nguyên Anh hậu kỳ.
……
“Lê Dĩnh, nghĩ cái gì đấy, xuống ngâm linh tuyền đi!” Lê Dục nhắc nhở.
Lê Dĩnh gật đầu: “Được.”
(dreamhouse2255)
“Còn đang suy nghĩ cây quạt kia của ngươi sao?” Lê Dục hỏi.
Lê Dĩnh gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ uy năng của cây quạt ấy lại có thể tăng lên mạnh như vậy.”
Lê Dục lắc đầu: “Thật không biết Diệp Phàm đang suy nghĩ cái gì.” Tên kia cư nhiên đem Phượng Linh Phiến ra khoe khoang trước mặt chủ nhân cũ của nó.
Lúc trước khi Lê Dục cùng Lê Dĩnh đi tìm Diệp Phàm hỗ trợ, Diệp Phàm mang cây quạt kia ra khoe khoang với hai người, cây quạt kia nhẹ nhàng lóe lên một cái liền phát ra tiếng nổ mạnh như hủy thiên diệt địa.
“Có lẽ hắn đang cảnh cáo chúng ta, gõ sơn chấn hổ đó mà.” Lê Dĩnh nói.
Nghĩ đến Diệp Phàm, trong lòng Lê Dĩnh rất là phức tạp, Lê Dĩnh nguyên bản không cho rằng Diệp Phàm có thể trở thành tông chủ Tiên Đan Môn, cho nên mới phát ra lời thề, hiện tại nhìn thực lực của Diệp Phàm tiến bộ thần tốc, trong lòng Lê Dĩnh rất là lo lắng có một ngày Diệp Phàm đi tranh đoạt vị trí tông chủ với lão tổ tông thì làm sao bây giờ.
Lê Dục gật đầu: “Có khả năng đi.”
Trong linh tuyền.
Diệp Phàm cầm cây quạt thổi thổi, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nhíu mày lại: “Lúc trước ngươi cần gì phải cầm cây quạt này đi khoe khoang với Lê Dĩnh!” Phượng Linh Phiến nguyên bản là đồ vật Lê Dĩnh, Diệp Phàm cư nhiên làm trò mang cây quạt này đi khoe khoang trước mặt chủ nhân cũ của nó, quả thật là trần trụi khiêu khích!
Diệp Phàm đắc ý nhìn Bạch Vân Hi: “Hai cái tên kia vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc, ta giúp bọn họ mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm phẩy quạt nói: “Nha đầu kia bị uy lực của cây quạt này dọa sợ, mặt cắt không còn một giọt máu.”
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Lê Dĩnh không phải sợ uy lực của cây quạt này, mà là lo lắng Diệp Phàm một lời không hợp sẽ gϊếŧ người đoạt bảo.