Trang viên cách thành Lạc Khánh rất gần. Nếu như sẵn lòng, những bách tín bình thường đi bộ cũng tốn chỉ gần nửa canh giờ là có thể đến thành Lạc Khánh. Còn đối với Yến Phi và Ngưu Phách Thiên thì chẳng cần phải nói.
Những năm này, hai người đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn nán lại Lạc Khánh này lâu nhất. Ở đây không chỉ thoải mái, quan trọng là Ngưu Phách Thiên nhất định phải lôi kéo Yến Phi lưu lại nơi này, không chịu đi nữa.
Theo Ngưu Phách Thiên, gã có cảm tình với mấy cô nương ca kịch ở trong thành.
Còn Yến Phi ngoại trừ luyện võ, thỉnh thoảng y sẽ quấn lấy Ngưu Phách Thiên bắt gã dẫn mình đi tìm một vài quỷ vật. Thậm chí Yến Phi còn muốn luyện tập với những yêu vật không có thành tựu, chỉ vì những trận luận bàn với các cao thủ võ lâm đã không thể thỏa mãn y nữa rồi.
Người khác khó có thể tìm thấy mấy thứ này bằng mắt thường nhưng một yêu quái có tu vi thâm hậu như Ngưu Phách Thiên thì chuyện này không khó lắm.
Còn vì sao Ngưu Phách Thiên cứ ở mãi bên cạnh Yến Phi thì một phần do hai người xưng huynh gọi đệ đã lâu nên mối quan hệ ngày càng tốt, một phần là gã đã quyết định sẽ giúp Yến Phi ngăn trở một kiếp nạn, dĩ nhiên là trong chừng mực.
Nói cho cùng, dù Yến Phi có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì tuổi thọ của võ giả phàm nhân cũng chỉ mấy chục năm. Nếu tên cọp yêu họ Lục kia đến đây trước khi Yến Phi chết thì Ngưu Phách Thiên hoàn toàn có thể đợi mấy chục năm, huống chi đi chung với Yến Phi rất thú vị.
Sáng sớm ngày hôm nay, Lão Ngưu ngáp ngắn ngáp dài, tỉnh lại từ trên giường.
“Ai ôi… Phù… Ngủ ngon quá…”
Lão Ngưu ngồi dậy, chà tay lên mặt, lỗ tai khẽ giật. Gã có thể nghe được tiếng y phục bay phành phật trong vườn cùng với tiếng trường kiếm chém vào không khí rất lợi hại, biết ngay Yến Phi đã dậy sớm luyện võ.
Chẳng qua, đúng lúc này, mí mắt bên phải của gã cũng giật giật. Lão Ngưu mở trừng hai mắt mà vẫn không dừng lại được. Sau đó, gã lại lấy tay dụi nhẹ, lúc này mới trở lại bình thường.
Ngưu Phách Thiên vặn người, đứng dậy. Gã vừa ngáp vừa đi đến bàn đá trước phòng. Lúc này Yến Phi đã pha trà sẵn rồi.
Gã lật chén trà nhỏ lên, rót nước trà từ ấm, mặc kệ có bị phỏng hay không. Một lá trà văng ra ngoài. Lão Ngưu uống vài chén mới dừng lại, sau đó lại vuốt má với mặt mình.
Yến Phi luyện một bộ chiêu pháp xong, lau mồ hôi rồi đi tới chỗ Ngưu Phách Thiên.
“Ngưu huynh, ngươi đã dậy?”
Ngưu Phách Thiên cau mày bóp má phải, trong miệng không ngừng “chậc chậc”. Đợi Yến Phi ngồi xuống châm trà, gã mới nói.
“Yến huynh đệ, lão Ngưu ta không biết sắp có chuyện xấu gì rơi xuống đầu không, chẳng hiểu sao mí mắt cứ giật liên tục. Ngươi nghĩ ta có nên tạm lánh một chút, tránh liên lụy tới ngươi.”
Lời này của Ngưu Phách Thiên thật ra rất hợp lý. Dù gã có thiếu tâm cảnh thế nào thì cũng là người tu hành, linh giác vượt trội so với thường nhân, chắc chắn không có chuyện bình thường mà mí mắt giật như vậy được.
Yến Phi lắc đầu.
“Ngưu huynh không cần làm vậy đâu. Lúc trước ngươi đã nói sẽ giúp ta ngăn cản cọp yêu. Nếu ngươi gặp nạn, Yến mỗ sẽ né tránh sao? Há lại có đạo lý này. Mặc dù Yến mỗ chỉ là một phàm nhân võ công thô thiển nhưng cũng vì vậy mà dễ bị người ta xem nhẹ, nói không chừng có thể giúp một tay. Hơn nữa, mấy chuyện mí mắt giật giật chưa hẳn đã là tai họa…”
Nói đến đây, Yến Phi nhìn Ngưu Phách Thiên, khóe mắt lão vẫn không tẩy đi dấu vết màu đỏ.
“Có lẽ là Ngưu huynh sa đà vào dục vọng quá độ, thân thể có chút hư nhược, hay là do tiền bạc cạn kiệt rồi?”
Ngưu Phách Thiên ngẩn người, móc một túi lụa trong áo, lắc lắc chỉ nghe thấy tiếng vang của mấy đồng tiền lẻ. Túi tiền này không phải của gã mà là của Yến Phi.
“Ách.. Ha ha… Yến huynh đệ nói rất đúng. Tiền tài là vật ngoài thân, rất nhanh sẽ trở về. Ta đi giết mấy thứ không có mắt là có liền à.”
Ngưu Phách Thiên cười lúng túng, bỏ túi tiền của Yến Phi trên bàn. Túi tiền của gã đã sớm hết rồi.
“Đúng rồi Yến huynh đệ, hôm nay ăn gì? Lần trước ngươi nấu món thịt dê nướng rất ngon. Hôm nay chúng ta ăn lại món đó đi, nướng nhiểu một chút!”
Đối với lão Ngưu, ngoại trừ những lúc cần phải tu hành để không bị lạc hậu với bên ngoài, thì tư tưởng quán triệt trong bốn chữ “ăn uống chơi đùa”, như vậy mới gọi là cuộc sống đầy màu sắc.
“Ha ha, Ngưu huynh, một con dê béo là một trăm năm mươi văn…”
“À, ta chưa nói, ta chưa nói.”
Lão Ngưu ngắt lời Yến Phi, đang muốn nói chuyện khác thì gã lại đột nhiên cau mày lần nữa. Sau khi nhìn chung quanh trang viên, lỗ tai gã khẽ động, mũi hít hà.
“Ngưu huynh, làm sao vậy?”
“Yến huynh đệ, có người sắp đến, không, không phải người. Dù rất nhẹ nhưng mùi này không phải của con người, làm sao thoát khỏi mũi lão Ngưu này, cũng không biết tới tìm ngươi hay tìm ta nữa!”
Ngưu Phách Thiên cười lạnh nói một câu, đứng dậy khỏi ghế. Yến Phi cũng vô thức đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng lão Ngưu đang nhìn.
Trong mơ hồ, cuối con đường nhỏ dẫn tới trang viên xuất hiện một bóng người đang chậm rãi đi về phía bên này, chỉ trong chốc lát đã tới gần vườn rau bên ngoài trang viên.
“Ngưu huynh có biết ai không?”
Lão Ngưu khẽ lắc đầu.
“Không biết, nhưng Xú bà nương kia rất am hiểu thuật biến hóa, không chắc có phải là địch nhân không, nhưng cũng có thể là vị kia của ngươi đến.”
Hai người đứng bất động, nhìn Lục Sơn Quân dừng lại bên ngoài hàng rào, cũng không bước vào, chỉ hỏi thăm.
“Hai vị, Phi Kiếm Khách Yến Phi ở đây phải không?”
Yến Phi híp mắt nhìn Lục Sơn Quân.
“Ta đúng là ở đây, nhưng không ai biết ta là Yến Phi. Các hạ là ai?”
Vị khách nho nhã đứng ở ngoài hàng rào chắn, chắp tay khom người, cười nói.
“Kẻ hèn là Lục Sơn Quân. Xa cách gần hai mươi năm, nay ta đặc biệt tới bái phỏng theo ước hẹn năm xưa.”
“Khá lắm, ngươi chính là cọp yêu kia?”
Không chờ Yến Phi nói, Ngưu Phách Thiên đã mở miệng, yêu khí trên thân hừng hực, khí thế cực thịnh.