Bì Quân Tử sợ y nhìn ra sơ hở, vội vàng trực tiếp đi vào chủ đề:
– Có liên quan với Ngũ Hoa phu nhân.
Ngũ Hoa phu nhân? Hắc Lang Quân sửng sốt, ánh mắt từ trên người bọn Miêu Nghị chợt chuyển sang trên mặt Bì Quân Tử, hồ nghi hỏi:
– Ngũ Hoa phu nhân chết đã bao nhiêu năm, ngươi nói tới nàng làm gì?
Bì Quân Tử yếu ớt đáp lại:
– Mới vừa rồi tiểu nhân tuần sơn, dường như gặp được tên Ngưu Hữu Đức năm xưa giết Ngũ Hoa phu nhân.
– Thật vậy sao?
Đôi mắt Hắc Lang Quân thoáng chốc trợn trừng thật to, y là thủ hạ của Bích Du Ba, há có thể không biết Ngưu Hữu Đức đối với Bích Du Ba có ý nghĩa như thế nào, lúc này hùng hổ hỏi:
– Bì Quân Tử, ngươi thật sự gặp được tên Ngưu Hữu Đức kia sao?
Tim Bì Quân Tử đánh như trống trận, nhưng vẫn nhắm mắt nói:
– Minh chủ, hẳn ngài đã nghe nói qua, năm xưa tiểu nhân đã từng phục vụ phu nhân, từng biết rất nhiều chuyện. Ngài đoán thử xem, mới vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy những người bên ngoài đeo mảnh vải đỏ trên cánh tay, đó là vật gì?
– Chớ có úp mở với ta!
Hắc Lang Quân quát:
– Nói thẳng đi!
– Nếu tiểu nhân không nhìn lầm, mảnh vải đỏ mà đám người kia đeo trên tay chính là loại vải mà năm xưa Ngũ Hoa phu nhân thích nhất.
Bì Quân Tử vừa nói ra lời này, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy lập tức lặng lẽ nhìn Miêu Nghị một cái, phát hiện thì ra là Miêu Nghị muốn mượn đao giết người, chẳng qua là phương pháp này có thể được sao!?
Hai người có hơi nghi ngờ Hắc Lang Quân này và yêu quái trên đảo có phải đối thủ của bọn Cổ Tam Chính hay không.
– Chỉ bằng vào điểm này, ngươi đã có thể kết luận trong bọn họ có tên Ngưu Hữu Đức kia sao?
Hắc Lang Quân cau mày hỏi.
Bì Quân Tử chắp tay nói:
– Tự nhiên thuộc hạ sẽ không lỗ mãng như vậy, trước đó thủ hạ thấy một tên nam tử cầm đầu những người đó lưng đeo một cái hộp dài cắm kiếm, chính là người từng xuất hiện ở khu vực ấy năm xưa lúc phu nhân gặp chuyện không may. Lúc ấy y cỡi một thớt long câu mập, kết hợp với tấm vải đỏ hiện tại bọn người kia đang đeo trên cánh tay, tiểu nhân nghi ngờ người nọ tám chín phần mười chính là Ngưu Hữu Đức kia. Chẳng qua là…
– Chẳng qua là cái gì?
Hắc Lang Quân quát:
– Nói mau!
Bì Quân Tử lập tức nơm nớp lo sợ đáp lại:
– Chẳng qua là mới vừa rồi thuộc hạ nghe lén được người bên cạnh y gọi y là Cổ Tam Chính, cho nên thuộc hạ cũng có hơi không dám xác nhận!
Cổ Tam Chính? Hắc Lang Quân ngẩn ra, đột nhiên hất Bì Quân Tử văng vào vách, sải bước mà qua, vừa đi vừa mắng:
– Ngu xuẩn, họ tên có thể thay đổi bất cứ lúc nào, lúc trước y tới Tinh Tú Hải hành hung sao dám dùng tên thật! Người đâu, truyền pháp chỉ của ta, bắt Cổ Tam Chính lại, ai bắt được sẽ có trọng thưởng, sống chết bất kể!
Hai tên mỹ cơ y phục hở hang đi theo sau Hắc Lang Quân thấy Bì Quân Tử bị hất văng vào vách loạng choạng lảo đảo, cùng nhau che miệng cười quyến rũ, theo sau Hắc Lang Quân rời đi.
Sau khi bọn Hắc Lang Quân đi xa, Bì Quân Tử lập tức áp tai vào vách động nghe ngóng động tĩnh, sau đó thở phào nhẹ nhõm, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, hướng về phía Miêu Nghị thi lễ, thấp giọng nói:
– Ngưu gia, chuyện nên làm tiểu nhân đã làm rồi, ngài hãy tha cho tiểu nhân đi. Nếu còn chơi đùa như vậy nữa, không cần ngài động thủ, tiểu nhân cũng sợ vỡ mật mà chết.
Miêu Nghị vỗ vai y cười nói:
– Làm rất tốt.
Bì Quân Tử lộ vẻ khổ sở, đây không phải là bị buộc bất đắc dĩ sao, ngươi cho rằng ta vui lòng làm chuyện này sao?!
Triệu Phi nhìn trái nhìn phải, cau mày thấp giọng nói:
– Lão đệ, vì sao ta cảm thấy biện pháp này của ngươi sơ hở trăm chỗ, ta nghe cũng cảm thấy không ổn chút nào. Hơn nữa, ta thấy bọn Hắc Lang Quân chưa chắc là đối thủ của bọn Cổ Tam Chính.