Diệp Phi Ly chậm rãi gỡ kính đen xuống, để lộ ra đôi mắt màu đỏ thẫm.
“Khi đó, tôi không khống chế được mình. Mỗi một người đối mặt với tôi, tôi đều giết sạch. Cho tới sau này, tôi ngày càng trở nên mạnh hơn, mới có thể miễn cưỡng khống chế được bản thân.”
“Bây giờ tôi là Vua của quỷ giết người!”
“Đừng cười, tôi nói thật đấy.”
“… Đừng khóc. Em xem, tôi vẫn sống rất tốt.”
Ở bên cạnh, Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn cảnh trước mắt mình. Hắn là tu sĩ, linh quang chỉ hơi động một cái là có thể nhìn thấy sự tồn tại trong hư không. Đó là một cô gái nhỏ nhắn thuần khiết, lúc này cô đang ngồi trên bia mộ khóc tỉ tê.
Hoá ra trong tiếng đồng hồ thứ bảy, Diệp Phi Ly có thể nghe được âm thanh của vong linh.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, Diệp Phi Ly bỗng nhiên xoay người, kéo hắn đến trước bia mộ.
“Đây là anh em của tôi, anh ta là chuyên gia về chiến giáp cơ động nổi tiếng nhất Liên Bang.”
Diệp Phi Ly lại quay sang nói với Cố Thanh Sơn: “Cô ấy chào anh.”
Cố Thanh Sơn nhìn vào hư ảnh của cô gái, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Cố Thanh Sơn.”
Cô gái nói gì đó với Diệp Phi Ly.
Cố Thanh Sơn không nghe được, bèn nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly liền nói: “Đúng vậy, con người hắn không tệ, còn thiết kế cho tôi một bộ chiến giáp cơ động nữa.”
“Đúng rồi.” Hắn ta ra vẻ bí ẩn, nói: “Em nhất định không biết, thật ra thì tôi chính là Chú Hề Tử Thần.”
“Ha ha ha, không tin sao?”
Diệp Phi Ly lại nhìn Cố Thanh Sơn. Hắn ta đang muốn thể hiện cho cô ấy thấy, Cố Thanh Sơn đương nhiên không có ý kiến gì, bèn gọi: “Nữ Thần Công Chính.”
[Đã hiểu.] Nữ Thần Công Chính đáp lại.Bọn họ chẳng cần phải đợi lâu, một bộ chiến giáp cơ động đã nhanh chóng đáp xuống trước bia mộ.
Diệp Phi Ly lập tức mặc chiến giáp Tử Thần vào rồi đội chiếc mũ sắt của Chú Hề lên. Cuối cùng, hắn ta cất tiếng nói bằng giọng đã được điều chỉnh: “Sao? Lần này em tin chưa? Người đàn ông của em, thật ra là một anh hùng cái thế…”
Đột nhiên, hắn ta không nói thêm gì nữa, cả người lặng đi.
Cố Thanh Sơn vội hỏi: “Sao vậy?”
“Hết một giờ rồi.”
Thiên Tuyển kỹ của Diệp Phi Ly chỉ có thể nghe được âm thanh của vong hồn trong vòng một giờ này. Khi một giờ trôi qua, hắn ta lại phải đợi mười mấy tiếng đồng hồ nữa mới có thể nghe âm thanh của vong hồn.
Diệp Phi Ly cởi chiến giáp cơ động xuống, miễn cưỡng hướng về phía không khí cười nói: “Đừng có gấp, qua mấy giờ nữa, tôi lại có thể nghe được giọng nói của em.”
“Chúng tôi đi xử lý vài chuyện trước, lát nữa lại tới.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tới.”
Diệp Phi Ly nháy mắt với Cố Thanh Sơn, hai người rời khỏi bãi tha ma, đi tới con đường cao tốc ở bên ngoài.
Suốt cả đoạn đường, Diệp Phi Ly không nói lấy một lời, Cố Thanh Sơn cũng không lên tiếng.
“Cô ấy nói sau khi uống say, ngã từ trên tầng năm xuống, chết.” Bỗng nhiên, Diệp Phi Ly cất lời.
“Ừ.”
“Nhưng cô ấy chưa bao giờ uống rượu.”
“Nữ Thần Công Chính.” Cố Thanh Sơn gọi.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Công dân Lưu Thi Quân của Liên Bang, uống rượu quá mức, ngã từ lầu năm xuống mà chết.]
Cố Thanh Sơn nói: “Còn sự thật?”
[Một vị thiếu gia của nhà họ Vương uống rượu quá lượng, mất đi lý trí, đẩy cô ấy từ tầng năm rơi xuống mà chết.] [Nhà họ Vương là một trong Cửu phủ, trước mắt tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên chỉ có thể tạm thời ghi lại.] Nữ Thần Công Chính giải thích thêm.Hai người không nói gì.
Diệp Phi Ly im lặng một lát, cuối cùng hỏi: “Sao bạn gái tôi lại ở cùng với gã ta?”
[Lúc ấy cả nhà cô ấy đều bị bao vây, vị thiếu gia kia nói có thể cứu ba mẹ cô ấy, cho nên cô ấy mới đồng ý qua lại.]“Vậy cha mẹ cô ấy đâu rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đã chết.] Nữ Thần Công Chính trả lời rất ngắn gọn.