Lý Khánh An chăm chú dõi theo bóng hình Vương Tư Lễ. Hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của một đại tướng Đại Đường, đó là sự bất mãn về triều đình nhu nhược, sự lo lắng về tương lai của Đại Đường.
Hắn từ từ đi lên sau lưng Vương Tư Lễ. từng câu từng chữ nói: “Nếu thật sự có một ngày như thế, Vương tướng quân có thể đến An Tây tìm ta. Cánh cửa An Tây ta luôn mở rộng để chào ngươi.”
Vương Tư Lễ vội quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt Lý Khánh An. Từ ánh mắt của hắn. Vương Tư Lễ nhìn thấy sự thành khẩn, là sự lo lắng thật sự của hắn với mình mà không khỏi cảm động. Hắn lầm lì gật đầu. trầm giọng nói: “Hi vọng có một ngày ta cũng có thể vượt qua quan sơn đến An Tây dựng công lập nghiệp!”
Lý Khánh An vỗ mạnh vai hắn, nhìn vào mắt hắn nói: “Ta tin rằng chắc chắn sẽ có một ngày này!”
Dự liệu của Lý Khánh An hoàn toàn chính xác, vào lúc chiều thì m ột đội quân ba vạn người của An Lộc Sơn đã đến Đồng Quan. Theo sách lược của Cao Thương chắc sẽ để An Khánh Thụy dẫn sáu ngàn người đến khống chế Trường An trước, sau đó đại quân Hà Bắc sẽ lũ lượt đi vào Quan Trung. Nhưng An Lộc Sơn cũng có một sự thay đổi nho nhỏ, hắn cho An Khánh Thụy dẫn đoàn ngựa trâu đến đoạt Đồng Quan trước, sau đó đại quân mới vào Quan Trung. Dù cho thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì kết quả của hai kế này cũng giống nhau cả thôi. Quân đội của An Lộc Sơn sẽ khống chế Trường An và Quan Trung, áp thiên tử để lệnh chư hầu, để hoàn thành bá nghiệp của An Lộc Sơn.
Nhưng cả An Lộc Sơn và Cao Thượng đều không ngờ được Lý Khánh An sẽ dẫn ba ngàn kỵ binh đến Trường An. và vạch trần âm mưu của hắn. để bọn chúng bị phá sản trong âm mưu đoạt Đồng Quan. nhưng lúc này An Lộc Sơn vẫn chưa biết được kế hoạch của mình đã thất bại. Hắn đi đến giữa đường thấy không khỏe, giờ đang tạm dừng tại huyện Vấn Hỷ Giáng Châu dưỡng bệnh, lệnh Sử Tư Minh dẫn ba vạn viện binh vào Quan Trung trước.
Ba vạn đại quân đóng tại ngọn đồi nhỏ cách Đồng Quan chừng năm dặm. Đứng trên đồi thấp thoáng Đồng Quan nơi xa, xa hơn chút nữa chính là Hoàng Hà cuồn cuộn uyển chuyển đi về hướng Đông.
Trong đại doanh Sử Tư Minh giận tím mặt, hắn lạnh lùng nhìn An Khánh Thụy vẫn kiên quyết không chịu nhận trách nhiệm. Sử Tư Minh là cánh tay trái phải của An Lộc Sơn. có địa vị cực cao trong quân Hà bắc. hơn nữa năm xưa cũng chính hắn đã đi theo An Lộc Sơn khi mới chỉ là tên lái buôn biên cảnh, rồi từng bước từng bước nắm giưa Phạm Dương quân và Lư Bình quân. Có thể nói hắn là một nguyên lão dồi dào kinh nghiệm. là vai chú bác của An Khánh Thụy, nên dù là con của An Lộc Sơn đi chăng nữa. An Khánh Thụy đứng trước Sử Tư Minh vẫn không dámn ngông cuồng. Dưới quân kỳ nghiêm minh. Sử Tư Minh hoàn toàn có thể giết chết hắn.
Cho nên trong lòng An Khánh Thụy vẫ có phần bất an. Hắn biết hậu quả của việc mình đã không đoạt được Đồng Quan là khiến cho kế hoạch của phụ thân đổ sông đổ bể.
Hắn quỳ dưới đất cực lực biện giải cho bản thân: “Phó soái, ta tuy là chủ tướng đoàn trâu ngựa, nhưng người để Tôn Hiếu Triết đi làm tiên phong lại là đại soái. Chúng ta tổng cộng có mỗi hai đại tướng, hắn làm tiêu phong rồi thì ta đương nhiên phải ở lại trấn thủ phía sau, nếu không bọn ta đều đi tranh công, hậu cần không ai trấn áp, đó là đại kỵ của binh gia. cho nên Đồng Quan binh bại hoàn toàn là trách nhiệm của Tôn Hiếu Triết. Đợi khi ta được tin. thì đội tiên phong đã bị đuổi khỏi Đồng Quan. Tôn Hiếu Triết hi sinh tai Quan Trung, xin phó soái minh xét.”
Sử Tư Minh cố nén lửa giận trong lòng, hắn hừ mạnh một tiếng nói: “Tiền phong là Tôn Hiếu Triết không sai. nhưng người bài binh bố trận lâm chiến là người, ngươi làm sao có thể để ba trăm con trâu tốc độ quá chậm đi trước, để lãng phí thời gian không đáng. Nếu đội kỵ binh đi trước, quân đội vào thành sẽ nhiều hơn.Ba ngàn quan già yếu của Vương Tư Lễ thì liệu còn chống đối nổi ư? Đây căn bản do ngươi không biết dùng binh, ngươi còn có giải thích gì nữa không?”
An Khánh Thụy còn chưa kịp bẩm báo toàn bộ tình hình với Sử Tư Minh, nên hắn vẫn chưa biết viện binh của quân Đường đã đến, thiết nghĩ đội đưa trâu kia bị ba ngàn quân lữ yết kém kia đánh bại.trong lòng cực kỳ bất mãn.
An Khánh Thụy vội giải thích: “Phó soái, bọn ta không phải bị đội quân yếu kém của Vương Tư Lễ đánh bại, ngưc lại, bọn ta mắt thấy đã sắp đắc thủ. thì viện quân của bọn chúng đã đến kịp. Thế địch hung mãnh vô cùng, chỉ mỗi ba trăm kỵ binh của họ đã giết cho quân ta máu chảy thành sông, thảm bại bỏ chạy. ”
“Là ai?” Sử Tư Minh đập mạnh lên bàn giận dữ nói: “Đội viện binh nào mà lại ngông cuồng thế? cả sáu ngàn quân tinh duệ mà An soái đích thân lựa chọn cũng không chống đỡ nổi chúng ư? Ngươi nói xem. rốt cuộc chúng là ai?”
Sử Tư Minh có phần không thể tin được lời An Khánh Thụy. Lúc này, ánh mắt An Khánh Thụy lóe lên vẻ mỉa mai khó thấy, hắn từ từ nói: “Người này chắc phó soái quên thuộc hơn ta nhiều, hắn chính là Lý Khánh An quân An Tây.”
“Cái gì?!” Sử Tư Minh bất giác đứng phắt dậy, rồi lại từ từ té phịch xuống ghế. Lại là Lý Khánh An cơ chứ? Hắn như thẫn thờ cả người, trước mắt phảng phất lại hiện lên cây tiễn phá không phóng đi cùng với tiếng trống vang lên.
Một chốc sau, tiếng hắn trở nên khàn khàn hỏi: “Sao lại có thể như thế? Sao hắn lại xuất hiện tại Trường An? Hắn phải ở An Tây mới phải chứ!”
“Đáng lý phó soái cũng nên phải Ưu Châu ấy chứ. thế sao giờ lại xuất hiện ở Đồng Quan?” An Khánh Thụy khẩu khí khó giấu vẻ chế giễu.
Lúc này, Sử Tư Minh đã không còn tâm trí đi phân biện khẩu khí của An Khánh Thụy, lòng hắn rối bời, quơ tay ra hiệu: “Ngươi lui xuống đi! Việc này ta sẽ bẩm báo với đại soái!”
An Khánh Thụy như trút như gánh nặng ngàn cân bèn cáo lui. Cả đại trướng bỗng chốc lại trống vắng, bọn thân binh đều đã lui xuống, để lại một mình Sử Tư Minh lòng rối như vò. Hắn khoát tay sau lưng từ từ đi qua lại trước đại trướng mà mắt vẫn dõi về tòa thành hùng vĩ cách đấy năm dặm. Hắn không khỏi nhớ lại chuyện cũ không muốn quay đầu nhìn lại kia. Hắn muốn quên đi, nhưng sao lại càng lúc càng rõ nét. để rồi hóa thành cơn ác mộng trong đòi. Lý Khánh An. cái con người mà cả đời hắn cũng chẳng muốn gặp lại này lúc này lại đứng trên Đồng Quan, trở thành con kỳ đà cản mũi của hắn.
“Lý Khánh An. vì sao oan gia lại cứ phải gõ hẹp chứ?” Sử Tư Minh lầm bầm khẽ nói.
giữa đêm. thư hồi âm của An Lộc Sơn đã đến. trong thư hắn không tiếc lời mắng nhiết An Khánh Thụy vô dụng, lại hạn cho Sử Tư Minh nhất thiết trong vòng ba ngày phải đoạt được Đồng Quan, nếu không thì hãy mang đầu đến gặp hắn.
Vào lúc canh tư. một vạn đại quân của An Lộc Sơn đã rời khỏi đại doanh đi về hướng Đồng Quan. Bọn họ muốn thứ khả năng tập kích ban đêm.Trong bóng đêm tối mịt như tờs giơ tay còn không thấy rõ ngón tay, quân đội đã từ từ mỏ theo con đường núi ngoằn ngoèo ruột dê không ngừng trèo lên phía trên. Lúc này, một binh sĩ phía An Lộc Sơn định sẽ dời khúc cây gẫy chắn ngang lối đi ra chỗ khác thì bị bẫy báo động quan Đường gài trong núi phát hiện. Cùng với tiếng động vang ầm. tảng đá khổng lồ nặng hàng trăm cân bắt đầu rơi xuống trên dốc núi. đè bẹp liền năm sáu tên binh sĩ. Trong đêm đen. tiếng kêu thảm khốc thét lên. xé tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Tiếng trống bỗng chốc đùng đùng vọng lại từ Đồng Quan phía trên, đèn đuốc được đốt lên sáng trưng khắp một vùng. Tiếng cung tiếng huyền lũ lượt vang lên. tiền rơi như mưa. chỉ một chốc, vài trăm binh sĩ trong phạm vi tầm ngắm trăm bước đã thương vong hơn nữa. chỉ còn lại hơn trăm người đang cố sức bỏ về phía chân núi bỏ chạy.
Tiếp liền sau đó, hai tảng đá khổng lồ lăn từ trên thành, dọc theo con đường núi ngoằn ngoèo rơi thẳng vào đầu đoàn quân sĩ Hà Bắc. Trong đêm đen lại một loạt tiếng kêu thảm thiết, lại một lần nữa. gần trăm người bị đá đè bẹp, máu me be bét.
Binh sĩ sợ rung cầm cập cùng hô hào, xong bèn quay lưng bỏ chạy về hướng chân núi. Binh sĩ phía sau được cô động cũng cùng trốn luôn. chỉ trong một chốc, binh sĩ trên cả con đường núi đều chạy sạch, chỉ để lại la liệt bao nhiêu xác chết.
Trời đã dần dần sáng dần. vầng dương đỏ rực bắt đầu ló dạng chiếu rọi cả ngoại thành Đồng Quan. Lúc này, Sử Tư Minh dưới sự hộ tống của đội thân binh đương dắt ngựa đi lên một con đường nhỏ. Bọn họ đường vẫy cờ ra hiệu để binh sĩ trên thành đừng phóng tiền. Sử Tư Minh bất đắc dĩ. hắn nhất định phải đoạt lại thi thể của Tôn Hiếu Triết. Tôn Hiếu Triết là ái tướng của An Lộc Sơn. và đã cưới cháu gái An Lộc Sơn. đoạt lại xác Tôn Hiếu Triết cũng là mệnh lệnh của An Lộc Sơn.
Sử Tư Minh hiểu rõ sự khó khăn khi muốn đoạt được Đồng Quan. Đồng Quan địa thế hiềm trở, chỉ cần một người gác thì cho dù thiên binh vạn mã cũng khó công hạ. huống hồ chỉ giờ lại có thêm quân An Tây hung hãn. Vương Tư lễ sở trường lại là thủ thành, được mệnh danh thủ tướng đệ nhất thiên hạ như thế, muốn đoạt Đồng Quan cơ hồ là mơ giữa ban ngày. Có thể lấy lại được xác của Tôn Hiếu Triết đã là hay lắm rồi!
Đương nhiên, hắn cũng có thể phái người khác đến đàm phán cùng Lý Khánh An. nhưng trong lòng Sử Tư Minh lại có một bí mật nho nhỏ không ai biết, hắn muốn lợi dụng lần mặt đối mặt đàm phán cùng Lý Khánh An để kiểm tra xem độ ảnh hưởng của Lý Khánh An với hắn. Hắn hi vọng có thể cởi bỏ được ám ảnh đã khắc sâu trong lòng.
Trên thành, hàng ngàn cây cung nỏ đang lạnh lùng nhắm thẳng vào hắn. Sử Tư Minh đứng trên một tảng đá to nhô ra. hai tay đưa lên miệng hô to: “Xin Tiết độ sứ đại tướng quân ra để nói chuyện.”
Lúc này, vài tên binh sĩ trên thành tránh vội ra. Lý Khánh An đương cầm cây cung tiễn đi đến gò thành nhìn Sử Tư Minh cười nói: “Hóa ra là người xưa. Sử tướng quân lâu nay vẫn khỏe chứ?”
“Đại tướng quân, ta nghĩ chúng ta chắc có hiểu nhầm gì ở đây, đại soái nhà tại hạ nói do Quan Trung trống vắng, người chỉ sợ Quan Trung sẽ bị kẻ xấu tập kích, làm hại đến hoàng trưởng tôn nên bèn quyết định vào Kinh hộ giá, không ngờ lại xảy ra sự hiểu lầm này, làm biết bao binh sĩ bị thương, thật khiến người ta đau lòng.”
“Nếu đã là hiểu nhầm, vậy Sử tướng quân có thể dẫn quân đi về rồi.Quan Trung giờ đã có ta hộ giá, An soái cũng không còn phải lo lắng. Hắn tốt nhất là quản thúc tốt cho lính của mình là được!”
Một kẻ ở trên thành, người ở phía dưới, một nói một đáp cùng với hàng vạn binh sĩ đang dõi theo. Trên núi đổi chim chóc cũng đã lặng im ngủ say, chỉ có tiếng nói hàn thuyên già tạo của hai người vang vọng.
Sử Tư Minh bèn đánh liền nói: “chỉ cần đại tướng quân giao trả xác của Bạch Hiếu Triết cho ta. ta bèn lập tức rút quân. Đây là điều kiện duy nhất của mạc tướng.”
Lý Khánh An lạnh lùng cười nói: “Sử tướng quân sao không nói xấu. cái xác thối đó khiến ta nhìn thấy ghê tởm, nên đã sai người đem đi cho chó nó ăn. Thật đáng tiếc, bây giờ đã không còn nữa.”
“Lý Khánh An,ngươi thật to gan!”
Sử Tư Minh nổi giận đùng đùng, hắn chỉ thẳng vào Lý Khánh An mắng: “Tôn Hiếu Triết tướng quân là danh tướng Hà Bắc, sao ngươi lại dám lăng nhục hắn đến thế, ngươi không sợ quả báo ư?”
Lý Khánh An kéo mạnh dây cung, đầu mũi tên đã nhắm thẳng vào Sử Tư Minh nói: “Danh tướng chết tiệt, chẳng qua là tên phản tặc. Sử Tư Minh, ngươi còn có gan đến đàm phán với ta ư?”
lòng Sử Tư Minh phảng phất bị đẩy xuống vực thẳm vạn trượng, hắn thẩn thờ nhìn tiễn của Lý Khánh An. hình ảnh năm xưa lại ập về. Tiễn… tiễn của Lý Khánh An. Sự đáng sợ của nó, một nỗi kinh hoàng khắc sâu trong lòng bỗng chốc lại nuốt chửng Sử Tư Minh.
“Không! Không! Lý Khánh An, ngươi đừng bắn!”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng buông dây cung phóng tiễn, trung ngay vào giữa mũ giáp của Sử Tư Minh. Sử Tư Minh bỗng chốc như hóa đá bất động. hai mắt hắn trắng bệch, phủ lên một màu xám xịt chết chốc. Hắn bỗng dưng gào to: “Ta chết mất!”
Sử Tư Minh bất chấp tất cả nhảy xuống đá tảng đang đứng, vất áò lên cổ chạy về phía chân núi. Sợi chỉ cột tóc bị vướng phải cảnh cây đứt đoạn, quân phục bị xé rách, giày rơi mất một chiếc, hắn cũng mặc kệ. Trong đầu hắn chỉ có một chữ: “Trốn!”, trốn càng xa tên Lý Khánh An này càng tốt.
Hàng vạn binh sĩ hai bên trợn tròn mắt nhìn. Sử Tư Minh như một tên điên, đầu tóc rối bù, chân trần, hoảng loạn huơ kiếm khập khiễng chạy về phía chân núi. Binh lính ồ lên như ong vỡ tổ, dẫu sao thì Sử Tư Minh cũng là danh tướng Hà Bắc, đảm nhiệm chức Phạm Dương tiết độ phó sứ. Thế mà đứng trước Lý Khánh An, hắn lại có thể không ra gì đến thế ư?
Lý Khánh An dõi theo bóng hình của hắn lắc đầu khinh miệt, lẩm bẩm nói: “Sử Tư Minh, cả đời ngươi đừng hòng mà thoát khỏi được nỗi ám ảnh của ta!”