Hiện tại cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng bao nuôi cô.
Cửa phòng bị người ta gõ vang, cô mặc váy cưới, đi lại có chút khó khăn, đi tới cửa mở ra, người đứng bên ngoài là Hà Mật.
Hà Mật trưởng thành hơn không ít, không còn là cô gái nhỏ vô cớ cầm ô gây rối trước mặt cô, bảo cô không được phép thích Trình Sơ yến kia nữa.
Mấy năm nay, Vân Phiếm Phiếm với Hà Mật thân thiết với nhau hơn không ít.
Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước Hà Mật rõ ràng rất thích Trình Sơ Yến, sau đó không biết sao mà cứ thấy hắn là trốn, ngược lại còn cùng mình làm bạn tốt.
Hà Mật thấy cô, chúc phúc: “Tân hôn vui vẻ.”
Vân Phiếm Phiếm đáp lại: “Cảm ơn ~”
Hà Mật nhìn cô, vạn phần cảm khái.
Cô ấy đã gặp được người mình thích, nếu không phải có cô gái trước mặt này, có lẽ cô ấy vẫn sẽ là đại tiểu thư làm chuyện gì cũng không suy nghĩ tới người khác, có lẽ cả đời này sẽ mơ màng hồ đồ mà trôi qua.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Hà Mật ôm cô một cái trước khi đi, nói: “Em không biết chị có phải tiên nữ hay không, nhưng trong lòng em, chị thật sự giống như một tiên nữ, Sơ Yến ca ca thật là hạnh phúc.”
Hà Mật đi chưa được bao lâu, cửa đã bị đẩy ra.
Lần này người vào là Trình Sơ Yến, hắn mặc tây trang màu trắng, tóc vuốt lên không chút cẩu thả.
Đôi mắt hắn như đá quý, vô cùng lộng lẫy.
Nhìn thấy cô, trong mắt giấu không được tình nồng ý mặn.
Sau đó, Vân Phiếm Phiếm cư nhiên phát hiện trong mắt hắn tụ đầy sương mù, dường như muốn khóc.
Trình thiếu ủy khuất, ai cũng không thể ứng phó được.
Cô nhanh chóng đứng dậy, ôn nhu hỏi hắn: “Anh làm sao thế?”
Hắn lắc đầu, đáp: “Hẳn là do vợ của anh đẹp quá nên khóc.”
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc nói: “Vậy sao lúc bình thường không thấy anh khóc? Bình thường em chưa đủ đẹp sao?”
Lời của cô vẫn khiến người ta dở khóc dở cười như cũ.
Trình Sơ Yến lẳng lặng ôm cô, cảm thụ được ấm áp từ cô, một lúc lâu sau, hắn nói: “Anh rất hạnh phúc.”
Vân Phiếm Phiếm: “Ừ.”
Con rất hạnh phúc, mẹ, là thật đó.
Hắn tự nói trong lòng mình như vậy.