“Mặc, Mặc, Mặc!” Cửu Phong khặc khặc kêu to, trong giọng nói là niềm vui sướng vô tận.
Nghiêm Mặc giơ tay sờ lên thân mình nho nhỏ ấm áp của Cửu Phong, sau đó lột nó xuống khỏi mặt mình, ôm trong lòng bàn tay, cười vui vẻ: “Đã lâu không gặp.”
“Kiệt ——! Mặc, ta tưởng cậu chết rồi!”
“Ha ha! Những người khác thế nào? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Kiệt, đều rất tốt, rất tốt, nhưng mọi người rất nhớ cậu. Cái tên to xác kia đâu rồi?”
“Mày nói A Chiến hả? Đang ngủ bên trong đó. Cửu Phong, mày dẫn tao đi tìm bọn Chú Vu và Băng trước đi.”
“Kiệt! Không cần! Ta bảo tiểu đệ của ta đưa họ tới.” Cửu Phong vừa nói vừa bay khỏi tay Nghiêm Mặc, khi bay lên trời thân thể liền biến to, sau đó giương giọng kêu vang.
Tiếng kêu cao và dài hơn bình thường xuyên qua tầng mây, truyền đi thật xa.
Cốt Điểu ngừng trên bầu trời một cách thần kỳ, ở nơi xa có một đàn thú phi hành đông nghìn nghịt nhanh chóng bay về phía Cốt Điểu.
Nghiêm Mặc mở khoang đuôi Cốt Điểu ra, đứng ở lối vào chờ đồng bạn của mình.
Đáp Đáp, Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng cùng đứng sau Nghiêm Mặc, có điều Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng đứng phía sau cùng, Đáp Đáp thì đứng ở cửa chống nạnh bày ra vẻ khoe khoang.
Đám người Chú Vu cưỡi Anh Chiêu bay vào Cốt Điểu.
Nghiêm Mặc vẫy tay chào, cười to: “Tới rồi? Nghe nói mọi người đại náo Thổ Thành?”
“Mặc vu!”
“Đại nhân!”
“Đồ đệ!”
Mọi người thiếu chút nữa sinh ly tử biệt, được gặp lại đương nhiên là kích động và thổn thức không thôi, Đinh Phi không khống chế được cảm xúc, vừa ôm Nghiêm Mặc liền gào khóc.
Nghiêm Mặc cũng một tay ôm lấy cậu, vừa vỗ lưng cậu vừa ôm những người khác.
Băng đi ra sau hắn, đột nhiên cũng vươn tay ôm hắn.
Đáp Đáp đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy mọi người liền đắc ý gào ngao ngao với mọi người: “Ngao! Mặc đại, tôi tìm được!”
Đinh Ninh và Chú Vu không ôm được Nghiêm Mặc, thấy bộ dáng đắc ý của Đáp Đáp cũng nhịn không được mà xông lên cho gã vài quyền đầy vui sướng.
Sau khi kích động xong, Nghiêm Mặc giới thiệu Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng cho đám người Chú Vu.
“Đây là Lạp Mạc Linh – người bạn mà tôi và A Chiến gặp được ở Âm Thành. Đây là Thảo Tùng, em gái Thảo Đinh.” Trước đó Lạp Mạc Linh đã nói rõ với hắn rằng cậu không muốn để cho người khác biết cậu là vương tử Âm Thành.
Mọi người rất tò mò về hai người mới này, lúc nghe nói Thảo Tùng là em gái Thảo Đinh, cả đám liền cảm thấy thật thân thiết.
Nghiêm Mặc lại giới thiệu đám người Chú Vu cho Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng.
Chú Vu không nhận ra Lạp Mạc Linh ngay, dù sao chuyện cũng đã cách mười hai năm, đại vương tử Âm Thành trong ấn tượng của ông khi đó chỉ mới là một thằng nhóc choai choai, còn về phần cái tên Lạp Mạc Linh, ông chỉ cảm thấy có hơi quen tai.
Lạp Mạc Linh thì có ấn tượng rất sâu với Chú Vu, thấy đối phương không nhận ra mình ngay, cậu cũng không chủ động nhận quen, để ngày sau nhận ra rồi lại nói.
Giới thiệu xong, Nghiêm Mặc mới hỏi vào chuyện chính, việc mọi người đại náo Thổ Thành hắn đã biết được gần hết từ miệng Đáp Đáp, hiện giờ cái hắn muốn biết là chuyện khác.
“Chúng ta và Thổ Thành đối nghịch nhau, bộ lạc Hắc Thủy với tộc Đa Nạp có nghĩ gì không? Bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
Nghe Nghiêm Mặc hỏi đến chính sự, mọi người cũng dần thu lại tâm tình kích động, bắt đầu trả lời các vấn đề của hắn.
Băng quan sát rất cẩn thận, nên nói: “Chúng tôi tới Thổ Thành nhanh hơn họ một bước, chờ khi họ tới Thổ Thành, cuộc tuyển chọn chiến sĩ bảo hộ của thần điện Thổ Thành vì trận đại náo này mà phải tạm dừng, các chiến sĩ tới Thổ Thành chỉ có thể tạm thời ở lại đó. Khi ấy không có ai biết Hắc Thủy và Đa Nạp có quan hệ với chúng ta, nhưng khi chuyện bị làm lớn, ông tư tế tên Vu Nhãn dẫn theo một tư tế của thành Hắc Thổ tên Xà Đảm trở về, liền tiết lộ chuyện Hắc Thủy và Đa Nạp có tương giao với chúng ta, sau lại…”
“Sau lại thế nào?”
“Sau lại, Thổ Thành phái người giam giữ hai tộc, còn sai người áp tộc trưởng, tư tế và trưởng lão của hai tộc đến Thổ Thành.”
Nghiêm Mặc nhíu mày, đối với hai tộc này mà nói là tai bay vạ gió, nhưng với lời nhắc nhở của sách hướng dẫn, nó không tăng cho hắn giá trị cặn bã, như vậy có phải trước mắt hai tộc họ vẫn chưa có thương vong? Nhưng sao có thể?
Băng tiếp tục giải thích: “Hắc Thủy và Đa Nạp vì chúng ta mà liên luỵ, tổ vu đại nhân cùng Cửu Phong đại nhân liền tỏ rõ cho Thổ Thành thấy, ai dám làm hại họ, dù chỉ là một người, chúng tôi cũng sẽ không tha cho Thổ Thành, nên hai tộc kia tuy bây giờ còn bị giam, nhưng tạm thời không chịu nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghiêm Mặc nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối: “Chúng ta phải cứu người ra, không thể để họ ở trong Thổ Thành.”
Chú Vu chọt chọt đồ đệ: “Bây có biện pháp gì tốt không?”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, mỉm cười: “Sư phụ, việc này chỉ sợ sẽ phải mượn tới uy lực của ngài.”
Nửa tiếng sau, trong một góc của Thổ Thành.
Hắc Thủy Doanh Thạch và thủ lĩnh tộc Đa Nạp đang ngồi cùng nhau, vừa ăn thịt vừa chửi má nó, nhận được tin báo của thủ hạ liền nhảy dựng lên, quẳng xương xuống lao ra khỏi phòng.
Cốt Điểu khổng lồ vờn quanh trên trời, còn có tiếng kèn loáng thoáng vang lên.
Hắc Thủy Doanh Thạch mừng rỡ: “Bọn họ thật sự tới! Nghe thấy tiếng kèn là sẽ thấy bọn họ, quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy được! Đó là chim gì vậy? Sao lại to thế? Tộc chim của Cửu Phong đại nhân hả?”
Tộc trưởng Đa Nạp cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Hình như là một con Cốt Điểu?!”
“Cốt khí? Cốt khí phi hành?” Người Hắc Thủy và Đa Nạp kinh hãi, sau đó là mừng như điên. Có vẻ như thực lực của Cửu Nguyên còn sâu hơn họ tưởng!
Hà Ngạn vui mừng, thấp giọng kêu: “Là Mặc vu đại nhân và Chiến đại nhân! Bọn họ tới đón chúng ta như lời hứa!”
Hắc Thủy Doanh Thạch đứng bên cạnh tộc trưởng Đa Nạp, trực tiếp hỏi: “Sao? Anh tiếp tục ở lại Thổ Thành, hay là cùng tôi tới Cửu Nguyên?”
Tính tình tộc trưởng Đa Nạp dễ nổi nóng, lập tức há mồm mắng: “Ở lại Thổ Thành làm cái quỷ gì? Tiếp tục nhìn mấy cái bản mặt thối của chúng à? Tâm nhãn tụi nó còn không rộng bằng rốn tôi, rặt một lũ ngu! Chúng ta dù có nói mình không có quan hệ gì với Cửu Nguyên, thì chúng cũng chả tin! Nếu Thổ Thành đã xem chúng ta là bạn của Cửu Nguyên, vậy chúng ta cứ dứt khoát làm bạn với Cửu Nguyên cho chúng xem! Ông đây trực tiếp dẫn cả bộ tộc nhập vào Cửu Nguyên!”
“Anh không sợ Thổ Thành trả thù?”
“Vậy còn anh?” Tộc trưởng Đa Nạp liếc xéo y.
Hắc Thủy Doanh Thạch cười lạnh: “Chúng ta ở lại Thổ Thành thì bọn chúng sẽ không trả thù à? Bọn chúng áp giải anh từ tộc Đa Nạp tới đây, còn đuổi tộc nhân của chúng ta ra khỏi thành, không phải là muốn uy hiếp chúng ta, chờ khi giải quyết Cửu Nguyên xong liền xử chúng ta à? Nếu không phải có Chú Vu nói ai dám đụng đến chúng ta, ông ấy liền nguyền rủa cả tộc nó, thì chắc chúng ta đã sớm chết rồi!”
Tộc trưởng Đa Nạp tiếp lời: “Nhưng uy hiếp của Chú Vu cũng chỉ là tạm thời, trong khoảng thời gian này không thấy Chú Vu và Cửu Phong đại nhân tới làm ầm ĩ nữa, Thổ Thành đoán rất có thể bọn họ đã trở về Cửu Nguyên, mà khi không có Chú Vu bảo hộ, Thổ Thành xử chúng ta cũng là chuyện sớm hay muộn, tôi thấy tụi nó thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Hắc Thủy Doanh Thạch ngửa đầu: “Cửu Nguyên rất giữ chữ tín, nói chỉ cần chúng ta chịu rời đi cùng bọn họ thì bọn họ sẽ tới đón chúng ta, hiện giờ bọn họ quả nhiên tới, còn tới một cách quang minh chính đại, chúng ta không nhân cơ hội này rời đi, chỉ sợ sẽ không bao giờ có cơ hội khác nữa.”
“Nhưng chúng ta phải rời đi như thế nào?” Tộc trưởng Đa Nạp đưa ra một vấn đề rất thiết thực.
Hắc Thủy Doanh Thạch lại rất tin tưởng ông lão tóc bạc vừa thần bí vừa thần kỳ kia: “Nếu bọn họ dám tới đón chúng ta, vậy chắc chắn sẽ có biện pháp đưa chúng ta đi.”
Biện pháp của Nghiêm Mặc vừa đơn giản vừa thô bạo, hắn trực tiếp xé một mảnh vải thả xuống vương cung Thổ Thành.
Trên mảnh vải là chữ thông dụng do Lạp Mạc Linh viết: Muốn giải trừ lời nguyền? Muốn không còn bị lời nguyền ngày đêm tra tấn? Giao toàn bộ tộc nhân của bộ lạc Hắc Thủy và tộc Đa Nạp trong thành ra đây, đưa tất cả bọn họ đến ngọn núi cao nhất và gần nhất ở ngoài thành đông, để yên cho bọn họ an toàn mà cưỡi Cốt Điểu rời đi, đồng thời để Chú Vu vĩ đại chọn lựa một thứ đặt biệt có trong Thổ Thành, Chú Vu vĩ đại lấy vu hồn thề, sẽ giải trừ lời nguyền triệt để cho toàn bộ Thổ Thành.
Lúc thấy mảnh vải này, các lãnh đạo cấp cao của Thổ Thành rất chấn động.
Chỉ cần giao hai bộ tộc không chút quan hệ với mình cộng thêm một thứ đặc biệt gì đó, Chú Vu sẽ giải trừ lời nguyền triệt để cho toàn bộ Thổ Thành!
Vụ giao dịch này quá có lời rồi, bọn họ ngay cả ý đàm phán thêm và tấn công Cốt Điểu cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng để Chú Vu thực hiện lời hứa.
Chỉ cần giải trừ lời nguyền, Thổ Thành sẽ lại khôi phục sức sống và trật tự, vương hậu Thúy Vũ đã đi mời vị kia, nhanh thôi, Thổ Thành sẽ đòi lại toàn bộ sỉ nhục mà Cửu Nguyên làm ra hôm nay!
Lúc Lạp Mạc Linh nghe Nghiêm Mặc bảo viết thêm ba chữ ‘thứ đặc biệt’, sau khi hỏi rõ ý nghĩa liền cười ngắc nghẻo nửa ngày, ba chữ này rất là chính xác, tính ra còn nhiều hơn cả lễ vật.
Chú Vu lấy làm hiếu kỳ: “Ta đâu có gì muốn nha? Dù muốn, thì một cái cũng quá ít đi?”
Nghiêm Mặc cười thần bí: “Một cái là đủ rồi, con vốn đang tìm cách lấy mà không biết lấy thế nào nè, nào ngờ Thổ Thành lại bắt nhiều tộc nhân của bộ lạc Hắc Thủy và Đa Nạp tới vậy, hơn nữa còn có bọn Anh Chiêu, một con Cốt Điểu căn bản không đủ chở.”
Thổ Thành mau chóng mời một người có giọng lớn đứng trên tường thành rống to, tỏ vẻ đồng ý điều kiện trao đổi của Chú Vu.
Đám người Đinh Ninh còn thấy lạ: “Sao bọn họ lại dễ dàng đồng ý như vậy? Tôi còn tưởng ít nhất cũng phải choảng nhau một trận.”
Nghiêm Mặc và Lạp Mạc Linh hiểu rõ nội tình nhìn nhau một cái, người Thổ Thành chắc đang ngóng trông vương hậu Thúy Vũ nhanh chóng mời bán thú nhân kia về giúp họ báo thù rửa hận, trước lúc đó định sẽ không động tới vũ khí, muốn đánh cũng không thể đánh trong thành của mình, dù là thắng hay thua, kẻ xui xẻo cũng là mình thôi.
Cửu Phong trở thành sứ giả đến lựa chọn ‘thứ đặc biệt’ và giám sát người Thổ Thành thả tộc nhân hai tộc.
Các lãnh đạo cấp cao của Thổ Thành tuy có chút không cam lòng, cũng có người nói nếu Chú Vu đã coi trọng hai tộc Hắc Thủy và Đa Nạp như vậy, mình hẳn nên giữ lại một ít con tin, nhưng người trúng lời nguyền thì chỉ muốn nhanh chóng giải trừ lời nguyền, căn bản không muốn dây dưa với Chú Vu. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể giải trừ lời nguyền, kêu bọn họ cúng cả con trai mình, bọn họ cũng đồng ý!
Cửu Phong chờ cho người hai tộc rời khỏi Thổ Thành rồi mới thu nhỏ thân thể, bay vèo vào thần điện Thổ Thành, lượn một vòng trong đó tìm kiếm con Cốt Điểu mà Mặc miêu tả, sau đó quắp lên tha đi.
Nhưng Cốt Điểu có thể đặt ở Thổ Thành trăm ngàn năm mà không có chút sứt mẻ nào, đương nhiên không phải thứ mà Cửu Phong có thể dùng một móng đã quắp đi được.
Cửu Phong bực bội, nhưng Mặc đã đoán được tình huống này, nên trước đó có nói cho nó biết phải làm như thế nào.
Cửu Phong biến to, không đợi đám tư tế và thần thị kịp phản ứng đã khoét cái chân cột, khoét vài lần đã làm nó lỏng ra.
Cái cột và con Cốt Điểu đều không phải mọc lên ngay ở đó, mà là sau khi được đưa vào thần điện Thổ Thành thì chỉ đơn giản dùng đất đắp chân cột lại.
Cửu Phong dùng cặp móng vuốt khổng lồ của mình quắp lấy, mang cả cây cột lẫn con Cốt Điểu gắn trên đỉnh cột, trong giây lát đã bay ra ngoài đại điện.
Các tư tế cấp trung trong đại điện rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy đi báo tin.
Quốc vương Thổ Thành chất vấn tư tế thần điện: “Con Cốt Điểu mà chúng mang đi có cái gì đặc biệt?”
Tư tế thần điện trán nhỏ mồ hôi: “Cái này, cái này chỉ có tam Đại Tư Tế biết, tôi chỉ biết con Cốt Điểu kia đã tồn tại từ rất lâu ở thần điện rồi, nhưng luôn không có ai xem trọng.”
“Không có ai xem trọng? Chỉ một con Cốt Điểu bình thường và cây cột, Chú Vu đòi lấy nó làm gì?” Quốc vương Thổ Thành tức giận đập tay ghế.
“Cốt Điểu… khoan đã, có khi nào nó là cốt khí phi hành?” Có người thông minh nghĩ đến điểm này.
Kẻ ngu dốt lập tức phản kích: “Nhỏ như vậy, còn không bằng một con gà rừng, dù có bay được thì chở người như thế nào?”
Các lãnh đạo cấp cao của Thổ Thành mãi tranh luận chuyện con Cốt Điểu, nhưng nó đã bị người ta mang đi, dù có là thứ tốt thì bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Nhưng chờ khi bọn họ tận mắt nhìn thấy con Cốt Điểu đã ở thần điện cả trăm ngàn năm qua còn không bằng con gà rừng kia, lại lắc mình biến hoá, trở nên khổng lồ, diễu võ dương oai trên bầu trời như con Cốt Điểu bên cạnh nó, khi ấy bọn họ mới biết cái gì gọi là hối hận xanh ruột, đau thấu tim gan!
Quả nhiên Chú Vu vô cùng giảo hoạt! Cái gì mà ‘thứ đặc biệt’, nó rõ ràng là cốt bảo vừa hiếm thấy vừa quý giá, có biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước, chỉ cần một viên nguyên tinh và người mang sức mạnh linh hồn là có thể điều khiển được! Lại còn cực kỳ hữu dụng, ít nhất thì nó là cốt khí phi hành có thể chở một lượng lớn chiến lực!
Người Thổ Thành tức đến mức đấm ngực giậm chân, nhưng bọn họ không muốn đánh nhau với Chú Vu và Cửu Phong, nhất là khi trên trời còn có hai con Cốt Điểu vừa phun hai quả cầu lửa thật lớn thị uy!
Bây giờ cũng chỉ có việc hoàn toàn giải trừ lời nguyền mới thoáng xoa dịu con tim bé nhỏ bị đả thương cực kỳ nghiêm trọng của bọn họ.