Cho tới nay rất nhiều người vẫn ngờ vực về tác dụng của những tàu chiến mới tạo ra này, hôm nay coi như đều đã hiểu ra rồi, tác dụng của chiến hạm kiểu mới lại lớn như vậy, chẳng trách phải dốc toàn lực hộ tống.
Chỉ thấy mỗi 20 chiếc tàu bay tạo thành một đội hình, rất nhanh đã bay đến không phận của đảo Bạch Sa, sau đó thủ lĩnh đội hình đã hạ lệnh ném hỏa dược.
“Ầm ầm ầm… ầm ầm ầm”.
“Ầm ầm ầm…”
Chớp mắt tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên trên đảo Bạch Sa, khắp nơi đều là ánh lửa, gần như bao trùm cả hòn đảo, oanh tạc ước chừng duy trì một khắc chuông, tất cả thành viên hạm đội thứ nhất quan sát từ xa đều trợn mắt há mồm đứng nhìn một màn này.
Hải Nương đứng ở phía đầu trên boong tàu, không dám tin nói: “Trời ơi, đây… hải chiến còn có thể đánh thế này ư? Nếu như đảo Bạch Sa là hạm đội của kẻ địch thì đoán chừng muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu”.
Trình Khai Sơn cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù bản thân hắn ta đã biết trước cả kế hoạch rồi nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn là một chuyện khác.
“Mẹ ơi, chiến hạm về sau có lợi hại hơn đứng trước mặt tàu bay này chẳng phải là vật trang trí sao, hiện tại vẫn chưa có vũ khí có thể phát động tấn công trên bầu trời, chỉ cần bảo vệ tốt những tàu bay này thì cho dù kẻ địch có nhiều thế nào chúng ta cũng không cần phải sợ hãi”.
Phi công trên tàu bay cũng vô cùng hưng phấn, số lượng hỏa dược tràn đầy này bị ném xuống từng đợt, chứng kiến vụ nổ khổng lồ bên dưới này mà cảm giác thực sự quá sảng khoái.
“Huynh đệ, con mẹ nó đã quá đi, ta không nhịn nổi muốn xuất chiến với hải quân rồi”.
“Đi cái đầu ngươi, vừa nãy là ngươi suýt chút nữa thì hạ xuống biển nhỉ, ai bảo lúc huấn luyện ngươi không chịu tập trung”.
“Ha ha… lúc huấn luyện cũng không biết là làm thế này, ngươi yên tâm, trở về ta sẽ luyện tập bạt mạng, bảo đảm không làm người lộn cổ đâu”.
Sau khi 100 chiếc tàu bay ném hỏa dược xong thì lại chầm chậm hạ xuống chiến hạm tàu bay theo số thứ tự, tất cả thành viên hạm đội đều reo hò chạy tới đón, nâng bọn họ ném bổng lên cao.