Một gã cao thủ Hình Điện lầm bầm, nghiến răng:
– Ma Long Tử vẫn chưa hiện thân, ta nghi hắn đã tách ra đi đối phó Lâm học trưởng.
Tô Huyên biến sắc, nàng cũng nghĩ tới việc này, tình hình hiện tại đã rất không tốt, việc duy nhất chỉ có thể trông cây Lâm Tranh có thể đối phó được Ma Long Tử, như vậy cục diện sẽ hoàn toàn xoay chuyển.
Cả nhóm đều đang cố gắng chờ đợi.
“Uỳnh!”
Giao chiến trong thung lũng càng lúc càng kịch liệt, kiếm khí đáng sợ gạo thét đẩy lui Mục Cốt.
Kiếm khí lướt qua, Mục Cốt tóe máu, nhưng hắn chẳng quan tâm, bộ xương lộ ra dưới da thịt lóe sáng như kim thiết.
Mục Cốt này tu luyện một thần quyết luyện thể nào đó, thân thể cường đại đặc biệt, nên có thể ngăn cản được kiếm khí đáng sợ của Lạc Li.
– Thật sự đứa con gái khó chơi….
Mục Cốt nhìn thân thể máu me của mình mà cười gằn. Tiếng cười quái dị nghe rất chói tai.
– Bất quá ngươi đâu cần phải cố gắng làm gì, ta biết ngươi đang mong chờ Hình Điện tam tướng, nhưng ngươi sẽ thấy Ma Long Tử đem chúng lại đây, kết cục của các ngươi thế là hết.
Lạc Li chẳng bận tâm, thế công càng lúc càng hung hãn, kiếm khí dữ dội quét tới Mục Cốt.
“Vèo!”
Một tiếng xé gió từ xa vọng lại.
Mọi người bất giác nhìn qua, trong mây mù một đường thẳng xé toang chân trời, kẻ mới xuất hiện dáng dấp hung bạo như ác thần đứng giữa tầng không.
Người vừa đến thân hắc bào, lưng đeo hắc kiếm, mi tâm một con hắc long dữ tợn phát ra khí tức hung lệ.
Là Ma Long Tử!
Đám người Bắc Thương linh viện thấy người kia vừa tới, tất cả đều biến sắc, lạnh mình.
Không trung phía sau Ma Long Tử, ba người thân thể đầy máu lơ lửng ở đó, khí tức yếu ớt, dường như đang trọng thương hôn mê.
– Là tam tướng!
Bọn họ càng thêm kinh hãi, run rẩy hoảng hốt.
Ma Long Tử đáng sợ đến như vậy sao? Ngay cả tam tướng cũng không đánh bại được hắn?
– Ha ha, cuối cùng giải quyết xong rồi sao?
Quỷ Hùng cất tiếng cười to khoái trá.
Ma Long Tử hờ hững gật đầu, vung tay lên ném ba người đang hôn mê xuống ngọn núi chỗ đồng bọn:
– Không hổ là Hình Điện tam tướng, dù là ta đánh bại từng tên, nhưng cũng phải phí một phen khí lực.
Hắn nhìn qua vòng chiến của Lạc Li và Mục Cốt, nheo mắt kinh ngạc:
– Không ngờ ngoài Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông và Hình Điện tam tướng, Bắc Thương linh viện lại có thêm một đệ tử ưu tú.
– Còn một tiểu tử nữa cũng có bản lĩnh, có thể đột phá phòng tuyến của ta, lại có khả năng ngăn cách linh trận cảm giác trong mây mù, có lẽ hắn đã cứu được Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.
Ngô Giáp cười nhạt.
– Cứu người?
Ma Long Tử trừng mắt, nhưng rồi lông mày giãn ra cười nói:
– Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông bây giờ có lẽ bị Long Ma độc muốn của ta biến thành phế nhân, cứu ra được chỉ thêm gánh nặng, cứ mặc chúng đi, lát nữa bắt lại luôn một thể.
Hắn thoáng nhìn qua đám người bên kia, sau khi nhìn ra thực lực của họ, thì chẳng tỏ vẻ quan tâm chút nào, ngạo nghễ cơ bản là đã nắm chắc trong tay.
– Quỷ Hùng, giúp Mục Cốt giải quyết nàng cho xong đi, đừng có lãng phí thời gian.
Ma Long Tử hờ hững ra lệnh.
– Ha ha, hai đánh một, cảm giác cũng không hay lắm đâu?
Quỷ Hùng cười cười ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng hắn lại lấy ra cây bứa lớn của mình, chân giậm đất lướt ra, sức mạnh phá núi ngăn sông bổ xuống Lạc Li.
“Ầm!”
Mục Cốt cũng lập tức phối hợp, cốt đao trong tay bộc phát đao quang khổng lồ, hung hãn chém địch thủ.
Hai gã Thông Thiên cảnh trung kỳ liên thủ ra tay, uy lực cực mạnh.
Lạc Li nghiêm mặt, trường kiếm quét ra, kiếm khí dày đặc bảo hộ chính mình.
“Uỳnh!”
Tiếng nổ vang không trung, Lạc Li run rẩy bị bắn hạ xuống một đỉnh núi, mặt đỏ lên, khí huyết cuồn cuộn.
Tô Huyên biến sắc, đối phương sắp hạ sát thủ?
Nhưng trong đám bọn họ có ai đủ sức lên giúp Lạc Li? Ngay cả Hình Điện tam tướng cũng đã bị họ bắt…
Lạc Li vẫn lạnh lùng, tay nắm chặt Lạc Thần Kiếm, trường kiếm run lên nhè nhẹ, dao động như nước hồ lăn tăn mờ mịt, nhưng toát ra khí tức nguy hiểm vô cùng.
Thình lình lại thêm những tiếng phá gió vang trong không trung, mây mù bị xé toạc.
Động tĩnh bất ngờ khiến mọi người giật mình nhìn qua.
Xuyên qua mây, ba luồng sáng như tia chớp xuất hiện trên một ngọn núi khác, linh lực hùng hậu mạnh mẽ áp tới theo tiếng cười vang vọng.
– Trên Huyền Thưởng bảng đúng là chỉ có bọn giòi bọ, hai thằng đàn ông lại vây đánh một cô gái, không cảm thấy thương xót sao?
Nghe giọng nói trào phúng đó, Tô Huyên mừng rỡ ra mặt.
Mục Trần!
Cuối cùng hắn đã tới!