Chỉ nháy mắt trên người thiếu niên đã có bảy tám vết thương, nhưng hắn không hề lùi bước, vẫn anh dũng tiến về phía trước, tựa hồ kiếm pháp của hắn chỉ có đi tới mà không hề lui lại, bỗng nhiên hắn thét dài một tiếng hóa thân thành kiếm điên cuồng đâm ra.
– Trận pháp hội tụ, tập trung lực lượng ngăn cản!
Chứng kiến kiếm khí hung mãnh, Bích lão cũng không dám đón đỡ mà lui ra sau mấy bước, hai tay vươn về phía trước gợi lên ngự tự quyết trong trận pháp, khí kình cường đại nháy mắt hình thành phòng hộ trước người ngăn chặn kiếm khí bên ngoài.
– Phốc!
Một kiếm cực mạnh thất bại, uy thế đi tới của thiếu niên rốt cục ngừng lại, ho khan một tiếng phun ra máu tươi.
Oanh!
Đồng thời Hổ Đầu thú cũng bị bảy tám người vây công đánh bị thương nặng nề rơi xuống trước mặt thiếu niên.
– Tiểu Hổ…
Chứng kiến trên người tiểu Hổ xuất hiện lỗ thủng khổng lồ, máu tươi ồ ồ chảy ra, khóe mắt thiếu niên nồng đậm bi ai.
– Nhiếp Đồng thiếu gia, ta thật xin lỗi chủ nhân, chủ nhân dặn ta bảo hộ các ngươi kết quả làm ngươi bị khổ nhiều như vậy, cuối cùng còn phải…ta chết cũng không mặt mũi gặp lại chủ nhân!
Hổ Đầu thú khổng lồ nằm trên mặt đất gào thét thê lương, ánh mắt mông lung hồi ức thời gian ở chung cùng chủ nhân ngày trước, nước mắt chảy xuống.
– Tiểu Hổ, không cần nói như vậy, ngươi đã tận lực, ca ca sẽ không trách ngươi, cũng sẽ không trách ai, ca ca rộng lượng sẽ không tính toán việc này, chỉ là…đời này ta không còn khả năng gặp lại ca ca lần cuối cùng!
Trong ánh mắt cương nghị của thiếu niên hiện lên nước mắt.
– Nhưng mà tiểu Hổ, dù chúng ta chết cũng phải giết vài tên, bằng không cho bọn hắn tiêu diêu ta sẽ vô cùng khó sống!
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt chiến ý như lửa, nhiệt huyết như sôi.
Tựa hồ hắn vì chém giết mà sinh, vì chém giết mà chết!
– Nhiếp Đồng, tiểu Hổ!
Ngay khi thiếu niên quyết định cùng đám người Bích lão đồng quy vu tận thì một thanh âm quen thuộc từ trên không vang lên, thân hình thiếu niên như bị điện giật run lên bần bật vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thân ảnh quen thuộc nháy mắt xuất hiện trong tầm nhìn, vẫn từ ái như trước, vẫn sáng ngời như vậy.
– Ca ca…
– Chủ nhân…
Chứng kiến thân ảnh kia, thiếu niên cùng Hổ Đầu thú như bị điện giật, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Ba tháng, suốt ba tháng này Nhiếp Đồng cùng tiểu Hồ thường phải thừa nhận ấm lạnh tàn khốc nhất thế gian, trong lòng chỉ có một bến cảng làm chỗ dựa, chính là ca ca, Nhiếp Vân!
Nguyên tưởng rằng đời này kiếp này khó thể gặp mặt lần nữa, nhưng không nghĩ tới trong thời khắc nguy cấp nhất, ca ca xuất hiện!
Chứng kiến Nhiếp Vân, trên người Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ đồng thời tràn ra dòng nước ấm, chiến ý vốn đã uể oải lại bốc cháy lên, liệt hỏa hừng hực chiếu rọi trời cao.
– Các ngươi dám đả thương đệ đệ của ta, muốn chết! Tiểu Phong, động thủ!
Cho dù thiếu niên đeo mặt nạ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Nhiếp Vân biết đó là đệ đệ của mình!
Nhiếp Vân biết đệ đệ bị trọng thương, hai mắt trợn tròn bạo rống một tiếng.
– Dạ!
Tiểu Phong ẩn thân một bên đã sớm không nhịn được, nghe mệnh lệnh bàn tay lập tức chộp về hướng tám cao thủ Thiên Bảng.
– Nhiếp Vân bệ hạ, nơi này là Thần Thánh đế quốc, còn chưa tới lượt ngươi ra tay…
Bích lão nhìn thấy Nhiếp Vân xuất hiện trên không trung, kêu to một tiếng, đưa ra cờ hiệu của Thần Thánh đế quốc.
– Chết đi!
Đôi mắt Nhiếp Vân đỏ hồng, làm sao còn quản Thần Thánh đế quốc, cổ tay run lên, Huyền Ngọc kiếm nặng nề đánh xuống.
– A…Đại Bối Hoàng Thiên thủ!
Chứng kiến một kiếm kia uy lực thật lớn, Bích lão biết mình không thể tránh né, đành kiên trì nghênh tiếp, hai tay đánh ra công kích cực mạnh nhất của mình.