“Lần này hỏng bét rồi!” Tô Quảng âm thầm hét một tiếng, lo lắng: “Tinh Vũ, Tiểu Dương chắc chắn là không thể trả lời được, phải làm sao bây giờ?
“Em … em cũng không biết …” Trương Tinh Vũ trong lòng rối rắm, lúc này cũng là lục thần vô chủ.
Chu Phi Phi liếc mắt nhìn Trương Tinh Vũ, lập tức tóm được vẻ hoảng sợ trong đôi mắt của bà ta, khoé miệng nhếch lên, nói với Linh Chí Hào bên cạnh: “Trương Tỉnh Vũ này hoảng sợ rồi, Tiểu Hào, xem ra con đoán đúng rồi, gia đình này đang nói dối chúng ta! “
“Haha, con đã biết rồi, để xem anh chàng này có trả lời được không. Nếu như không trả lời được, mẹ, mẹ lập tức gọi dì Lý đuổi mấy cái thứ giả danh lừa bịp này ra ngoài!”
“Ò, nếu như bọn họ rời đi rồi, vậy thì sẽ không còn vui nữa? Con không biết Trương Tinh Vũ bạn học cũ của mẹ là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay sao!” Chu Phi Phi híp mắt cười nói.
“Vậy sao? Được thôi, mẹ, mẹ xem con đây!”
Linh Chí Hào nở nụ cười, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Dương nói: “Vị phó chủ tịch này, anh nói đi! Chỉ cần anh nói ra được, vậy thì tôi sẽ tin những lời mà mẹ vợ của anh nói! Thế nào? Nhanh trả lời tôi đi!”
“Cái này…tên nhóc thối, con rễ nhà tôi… con rễ nhà tôi nó…” Trương Tinh Vũ mở miệng muốn giải thích cái gì đó, nhưng những lời đã đến bên miệng lại không biết nên nói thế nào.
Nhưng mà, chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng.
“Trêи người ủa anh cũng không phải là sản phẩm gì cao cấp. Áo sơ mi và quần âu theo thiết kế của OZA, bởi vì được làm thủ công và vật liệu vô cùng quý giá. Giá khoảng bảy trăm triệu. Đồng hồ này của anh còn đơn giản hơn, Rolex. Mẫu mới nhất của Cellini, giá là 2 tỷ, thật ra giá thành của mẫu này không cao, thứ đắt duy nhất của nó là viên kim cương trêи đầu đồng hò, còn đối với đôi giày da của anh … nói thật, cái này thì tôi thực sự không biết, bởi vì tôi không biết nhãn hiệu đôi giày da này của anh, nhưng xét theo chát liệu của đôi giày thì có thể thấy có lẽ cũng chỉ hàng nhái sáu bảy chục triệu…
Lâm Dương nói chuyện đỉnh đạc, hơn nữa lại nói rất nghiêm túc, có đầu có đuôi.
Nụ cười trêи mặt của Linh Chí Hào trở nên cứng nhắc ngay tại chỗ.
Khách khứa hai bên đang xem toàn bộ đều há hốc mồm.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng có chút bối rối, kinh ngạc nhìn Lâm Dương, hai người trong lòng đều đang lắm bẩm Lâm Dương này cũng có thể khoác lác như thật vậy sao.
Nhưng mà… phản ứng của những người xung quanh này là sao vậy?
“Tiểu Hào! Cậu ta… cậu ta nói đúng hay sai? Con nhanh nói đi!” Chu Phi Phi ở bên này dường như không tin vào những gì mà Lâm Dương nói, vội vàng đẩy Linh Chí Hào và hỏi một cách háo hức.
Tuy nhiên, Linh Chí Hào do dự một lúc lâu rồi mới lắp ba lắp bắp nói, “Mẹ … anh ta … những gì anh ta nói … là sự thật…”
“Cái gì?”
Một câu nói đơn giản khiến Chu Phi Phi sững sờ ngay tại chỗ.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng chết lặng ngay tức khắc…
Chu Phi Phi dường như vẫn không thể chấp nhận được hiện thực này, vội vàng hỏi lại Linh Chí Hào: “Tiểu Hào, con không nhằm lẫn gì đấy chứ? Cậu ta… cậu ta không phải là phế vật ăn cơm mềm sao? Con chắc chắn là nhằm lân rôi!”
“Mẹ, người ta vừa nói cho ra mẫu quần áo của con và tên nhà sản xuất. Cái này có thể là giả sao? Mẹ đừng nào loạn nữa!”
Linh Chí Hào quả thực là một người rất nịnh bợ, anh ta thì thầm với Chu Phí Phi, sau đó bước tới có nặn ra một nụ cười, đưa tay ra nói: “Xin chào Lâm Đồng, xin lỗi, xin lỗi, trước đây là tôi không đúng, tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, đã mạo phạm đến Lâm Đồng rồi. Xin Lâm Đồng tha thứ cho, tha thứ cho tôi… “