– Xem ra Nhị Nha của chúng ta đã trưởng thành rồi, đã biết xấu hổ, ha ha!
Lời nói của Hàn Phong nhất thời khiến Nhị Nha khôi phục lại, thấy Hàn Phong cười nhạo nàng, không khỏi chu miệng, bất mãn.
Bất quá, lúc này, đám đệ tử phía sau hình như mới phản ứng, thấy Nhị Nha và một thiếu niên không biết lai lịch nói chuyện vui vẻ như vậy, không khỏi hiếu kỳ không ngớt.
Mà Lữ Tùng và Viên Bân liếc mắt nhìn nhau, càng khẩn cấp tiến lên, Viên Bân coi như giữ được khí độ, dẫn đầu trầm giọng nói:
– Không biết vị bằng hữu này xưng hô như thế nào, vì sao lại ở Thiên Môn chúng ta?
Hàn Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Viên Bân, nhàn nhạt cười cười, nói:
– Ta là khách nhân của môn chủ các ngươi, dự định ở lại đây vài ngày!
– Môn chủ?
Nghe được lời nói của Hàn Phong, đông đảo đệ tử không khỏi sửng sốt.
Trong mắt những đệ tử có bối phận thấp nhất này, môn chủ Thiên Môn luôn là tồn tại cao cao tại thượng, thường ngày rất khó nhìn thấy mặt.
Mà nhìn thiếu niên trước mắt bề ngoài cũng chỉ lớn hơn bọn họ một chút, dĩ nhiên nói là khách nhân của môn chủ.
Điều này không khỏi khiến mọi người kinh ngạc.
Thậm chí ngay cả Nhị Nha quen thuộc Hàn Phong cũng không khỏi ngẩng cao đầu, mang theo nhãn thần hiếu kỳ, nhìn Hàn Phong, nghi hoặc hỏi thăm:
– Hàn Phong ca ca, môn chủ chính là nhân vật vô cùng lợi hại nha, sao ca ca lại quen biết người?
Thấy Nhị Nha nghi hoặc, Hàn Phong hiếm thấy vui vẻ trêu đùa, gõ nhẹ vào đầu nữ hài nói:
– Lẽ nào ca ca không lợi hại?
– Ca ca đương nhiên lợi hại, chỉ là…
Nhị Nha cẩn thận nói.
Thấy bộ dáng đáng yêu của Nhị Nha, Hàn Phong không nhịn được cười to.
Nhưng đám đệ tử đông đảo bên cạnh, thấy Hàn Phong dĩ nhiên đánh đồng chính mình với vị môn chủ kính ngưỡng trong lòng bọn họ, nhất thời tất cả đều giận dữ.
Nhất là khi nhìn thấy Hàn Phong và Nhị Nha vô cùng thân thiết, Lữ Tùng từ lâu đã sinh lòng bất mãn, càng trực tiếp quát mắng:
– Ngươi tính cái gì, cũng dám đánh đồng với môn chủ chúng ta, cũng không nhìn chính mình đáng giá mấy lạng?
– Lữ Tùng, ngươi im miệng, ta không cho phép ngươi nói Hàn Phong ca ca như vậy, Hàn Phong ca ca vô cùng lợi hại!
Nhị Nha giống như một đầu mẫu hổ bảo hộ trước người Hàn Phong, quay sang Lữ Tùng giận dữ quát.
Bị Nhị Nha thóa mạ, trên mặt Lữ Tùng càng không nhịn được, nhất thời có chút tức giận nói:
– Lẽ nào ta nói sai hay sao? Môn chủ của chúng ta là ai, hắn tính là cái gì, dĩ nhiên tự đại đánh đồng với môn chủ, loại đồ cuồng vọng như vậy, sao có thể là khách nhân môn chủ, ta nhìn hắn chính là địch nhân không biết từ địa phương nào tiềm nhập vào.
– Không sai, Nhị Nha, ta xem chúng ta nên bắt giữ hắn, sau đó dẫn đi gặp trưởng lão, tất cả do trưởng lão định đoạt!
Viên Bân cũng hợp tác mở miệng nói.
Nhị Nha vừa nghe, nhất thời cấp bách, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, mà lúc này Hàn Phong kéo Nhị Nha lại, nhẹ nhàng vô vỗ tay của nàng, ý bảo nàng không cần phải gấp gáp.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn đám hài tử choai choai trước mắt, trên mặt Hàn Phong thủy chung vẫn duy trì tiếu ý nhàn nhạt.
Nói đến chúng, đám đệ tử này vẫn còn là hài tử, không có tâm cơ gì sâu, tâm tình của bọn họ hiện tại đều hiện rõ trên mặt.
Tuy rằng đối với cách nói của hai thiếu niên, trong lòng Hàn Phong không thích, thế nhưng dù sao sau này Nhị Nha còn phải sinh hoạt một đoạn thời gian rất dài, hắn không muốn mang lại quá nhiều phiền phức cho nàng.
Vì vậy, Hàn Phong cũng không dự định tiếp tục để ý tới những đệ tử này, chỉ nhàn nhạt nói:
– Các ngươi là đệ tử Thiên Môn, tự nhiên biết rõ tình huống Thiên Môn, nếu như không có đệ tử Thiên Môn dẫn đường, ai có thể đơn giản tiến vào nơi đây? Sau này nói cái gì cũng phải động não nhiều hơn, không nên làm hỏng mặt mũi Thiên Môn.
– Ngươi!
Lữ Tùng bị Hàn Phong chế nhạo, liền tức giận không nói ra lời.
Đông đảo đệ tử bị lời nói của Hàn Phong chấn nhiếp, nhất thời không tìm ra được bất cứ lời nào phản bác Hàn Phong.
Nhàn nhạt cười nhìn những đệ tử trước mắt, Hàn Phong không muốn nhiều lời, đang muốn rời đi.
Mà đúng lúc này, phía sau truyền tới một thanh âm uy nghiêm quát lớn, khiến thân thể chúng đệ tử Thiên Môn không khỏi chấn động.
Hàn Phong cũng theo nơi thanh âm phát ra nhìn lại, nhất thời thấy một gã thanh niên mặc y phục Thiên Môn chậm rãi đi tới.
…
Động tác của người thanh niên vô cùng thong thả, nhìn qua có vẻ chậm chạm, thế nhưng chỉ vài cái chớp mắt đã xuất hiện phía sau đám đệ tử Thiên Môn.
Trên mặt người thanh niên không hề có biểu tình gì, thế nhưng toàn thân tràn ngập một loại khí tức bình thản, khiến người khác nhìn thấy như tắm trong gió xuân ấm áp.
Thời điểm Viên Bân, Lữ Tùng và các đệ tử Thiên Môn còn lại nhìn thấy người thanh niên xuất hiện, trên mặt đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó dần dần chuyển thành kinh hỉ.
Thậm chí, ngay cả Hàn Phong cũng bị mọi người trực tiếp quên mất, xoay người vây xung quanh người thanh niên.
– Sư huynh, người xuất quan rồi sao?
– Sư huynh, lần này bế quan, đấu khí của huynh lại đề cao không ít đúng không?
– …
Mà người thanh niên kia hiển nhiên mười phần ôn hòa, nhìn những sư đệ, sư muội trước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười lần lượt bắt chuyện với bọn họ.
Chỉ bất quá, sau một hồi bắt chuyện, người thanh niên liền hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa mới tới liền bị tiếng ôn ào hấp dẫn, tự nhiên muốn hỏi rõ ràng.
Lúc này, Hàn Phong liền thấy Lữ Tùng vừa rồi kêu gào hung hăng nhất, không biết nói nhỏ với người thanh niên cái gì, mà ngón lại thỉnh thoảng chỉ chỉ về phía Hàn Phong.
Còn người thanh niên theo phương hướng Lữ Tùng chỉ, nhanh chóng phát hiện ra Hàn Phong tồn tại.
Khi hắn nhìn thấy Nhị Nha đứng bên cạnh Hàn Phong, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức lướt qua mọi người, bước về phía Hàn Phong.
Mấy thiếu niên choai choai vừa rồi còn quay sang trợn mắt nhìn Hàn Phong, lúc này vây quanh người thanh niên, vẻ mặt vô cùng hài lòng sung sướng, Hàn Phong không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bất quá, khi hắn quay sang nhìn người thanh niên, thực ra có chút ngoài ý dự liệu.
Nhị Nha bên cạnh, có lẽ hiện tại nên gọi là Thi Thi.
Thi Thi thấy người thanh niên đến, hiển nhiên vô cùng cao hứng, nhưng nàng không giống như những người khác tranh nhau vây quanh, ngược lại khi nhìn thấy biểu tình của Hàn Phong, cho rằng hắn không nhận ra người thanh niên đột nhiên xuất hiện, vì vậy liền thấp giọng nói bên tai Hàn Phong:
– Đây là đại sư huynh Lý Ngọc, thực lực của hắn phi thường cao.
Dừng lại một chút, Thi Thi tựa hồ nhớ tới cái gì, lập tức có chút thẹn thùng bổ xung:
– Đương nhiên, Hàn Phong ca ca cũng rất lợi hại!
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Thi Thi, Hàn Phong có chút không kìm lòng được sủng nịnh nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu.
Kết quả liền rước lấy ánh mắt hờn rỗi của nàng.
Hàn Phong thấy thế, cảm thấy vô cùng hài lòng cười nói:
– Tiểu nha đầu, Hàn Phong ca ca của muội là người dễ tức giận như vậy hay sao? Có gì mà phải xấu hổ?
– Người ta không phải là quan tâm cảm thụ của ca ca sao, sợ ca ca tức giận mà!
Thi Thi trắng mắt liếc nhìn Hàn Phong chu miệng nói.
Hàn Phong vừa cười cười, bất quá hắn không nói câu nào, bởi vì lúc này Lý Ngọc đã bước tới gần hai người.
Đi tới trước mặt, hai người quan sát lẫn nhau, Hàn Phong dẫn đầu mở miệng nói:
– Đã lâu không gặp rồi! Ngươi tựa hồ không thay đổi nhiều lắm.
Nghe vậy, Lý Ngọc nở nụ cười khiến vô số thiếu nữ phải điên cuồng, vừa cười vừa nói:
– Ta không thay đổi nhiều, thế nhưng ngươi lại thay đổi rất nhiều nha! Tuy rằng ta quanh năm bế quan, thế nhưng sự tích của ngươi mấy năm qua trên đại lục, ta đã nghe qua không ít! Lấy thực lực bản thân độc chiến thập đại tông môn, sau đó liên hợp với tứ các và Thánh Lam Tông đẩy lùi Trọng tài giả và ngũ đại tông môn tới xâm phạm. Hiện tại danh đầu của ngươi có thể nói khắp đại lục không người nào không biết!
– Ngươi không cần phải chế giễu ta, lấy tình báo của Thiên Môn các ngươi, chẳng lẽ còn không rõ tình huống của chúng ta hiện tại?
Hàn Phong có chút cười khổ nói.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 365: Thi Thi?