Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại thầm vui như tết.
Khương Tình kéo cô vào lòng, hơi thu chặt cánh tay lại, bờ môi nhẹ nhàng cọ cọ bên vành tai cô:
“Em vốn dĩ đã là vợ của tôi rồi.”
Hạ Nhi ngứa ngáy vì hơi thở kia, cô co rụt cổ lại.
Khương Tình vẫn gần gũi với cô, thanh âm trầm thấp dễ nghe:
“Trở về sẽ lập tức kết hôn ngay.”
Hạ Nhi sửng sốt.
Trong không khí có thoang thoảng hương hoa, còn cả mùi hương như lan như sương rất thanh nhã, ánh sáng hoàng hôn ấm áp rơi xuống gương mặt tuyệt mỹ của Khương Tình, lốm đốm lòa nhòa, khiến nó càng thêm hòa nhã.
Hạ Nhi vẫn dựa vào người Khương Tình, ánh mắt cô men theo cúc ngực áo nhìn lên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nơi cổ áo hơi hé mở, trông cực kỳ quyến rũ. Bên hông chỉ cảm thấy vòng tay mềm mại đang siết lấy cơ thể cô, cảm giác ngọt ngào trong lòng cứ thế tuôn trào.
Khương Tình không kiềm chế được, hôn lên má cô, mặt cô càng đỏ lựng như trái táo.
“Này này này, phía trước còn có một người đang còn thở nhá, muốn quấn lấy nhau thì đợi về tới nhà đi, coi tôi như người chết đấy à?”
Hạ Nhi nghe thấy tiếng nói liền giật mình, vừa ngước mắt lên, cô nhận ra là Kristy đang ngồi ngay vị trí tay lái phụ, nữ nhân ấy còn quay đầu lại, kháng nghị:
“Dù sao tôi cũng là một cẩu độc thân, phải thương xót tôi một chút chứ.”
Hạ Nhi chớp chớp mắt.
Khương Tình nhấc chân đá mạnh vào chân vào ghế trước.
“Còn nói nhiều nữa thì cút xuống.”
Kristy thở dài lắc đầu:
“Đúng là có mỹ nhân thì quên bạn mà.”
Khương Tình lại mặc kệ câu cảm thán ấy, tay kéo tay cô qua, nắm chặt rồi hỏi:
“Có lạnh không?”
Hạ Nhi lắc đầu cười khẽ:
“Có lạnh tý nào đâu.”
Kristy ngồi trước lại bắt đầu không an phận, ho hai tiếng.
Hạ Nhi lúc này cũng không màng tới, xa cách Khương Tình bao nhiêu ngày, nỗi nhớ đã như biển cuộn, bây giờ gặp mặt rồi cô không muốn quan tâm tới ai hết.
Nhưng rõ ràng Kristy dường như không nhịn được, lại liên tục ho mấy tiếng.
Khương Tình phát cáu, uể oải lên tiếng:
“Có gì thì nói đi.”
Kristy vội vàng cướp lời:
“Tôi chỉ muốn hỏi mỹ nhân nhà cậu là con một sao? Nhà có em gái hay họ hàng mỹ mạo giống mỹ nhân không? Năm phần cũng được.”
Hạ Nhi tiếp tời:
“Tôi là con một.”
Kristy thở dài, ra vẻ tiếc nuối.
Hạ Nhi nhìn bên ngoài cửa kính xe, cảm thán:
“Không khí ở đây tuyệt thật.”
Khương Tình quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm ấm, ôn hoà:
“Nếu em thích thì có thể ở lại lâu một chút.”
Hạ Nhi bật cười, nghiêng người tựa đầu vào vai Khương Tình, nhỏ nhẹ nói:
“Hạ thị không thể thiếu em, vậy nên ngày mai em phải trở lại rồi.”
Hơi thở của cô mềm mại, nhẹ nhàng, lạc vào tai Khương Tình, làm mềm cả tận đáy lòng.
Khương Tình theo đà vòng tay qua eo cô, những ngón tay thon dài tuyệt đẹp đan vào tay cô, như chỉ muốn lập tức vo vụn cô vào trong cơ thể, từ đầu tới cuối chỉ cười khẽ khàng.
Khương Tình hạ thấp giọng, như vậy thanh âm có chút gợi cảm, mệt mỏi, lại có chút xấu xa:
“Nhưng tôi cũng không thể sống thiếu em. Bảo bối.”
Hạ Nhi bật cười, tay đưa tới đẩy nhẹ Khương Tình ra:
“Đừng có mà giảo biện, mấy ngày qua không có em chị cũng có chết đâu.”
Nghe thấy tiếng cười của cô, Khương Tình trêu chọc:
“Tôi sống không bằng chết đấy.”
Kristy ở phía trước đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ chưa đại loạn:
“Mỹ nhân, nếu khi nào em chán Khương Tình rồi, có thể suy nghĩ đến việc chọn tôi không?”
Kristy vừa nói vừa hằn học liếc xéo gương chiếu hậu, thấy Khương Tình mặt lạnh nhìn mình, lập tức tỏ rõ lập trường:
“Tôi chỉ nói đùa một chút thôi mà.”
Khương Tình nghiêm giọng:
“Xuống xe.”
Hạ Nhi lại không nhịn được cười, lẩm bẩm:
“Quỷ hẹp hỏi.”
Nụ cười của Khương Tình lúc này có chút tùy tiện, khẽ cúi đầu hướng về phía cô, cố tình làm như chưa nghe rõ:
“Em nói gì cơ?”
Hạ Nhi trừng mắt.
Khương Tình véo mũi cô, nhấn mạnh:
“Tôi là chồng em đấy.”
Kristy bĩu môi, hậm hực nói:
“Tôi biết là hai người tình cảm mặn nồng, nhưng cũng không cần thể hiện từng phút từng giây thế đâu.”
Hạ Nhi bật cười, nhìn ánh mắt nguy hiểm của Khương Tình lúc này đang nhìn cô, trái tim cô cứ đập bang bang bang.
Cô quay đầu đi, mặt dính chặt vào cửa kính xe, tiếp tục cảm thán:
“Cảnh đẹp ghê.”
Một giây sau, cô bị cánh tay của Khương Tình vững vàng kéo trở lại, lần này khoá chặt cô trong lòng, khiến cô không sao nhúc nhích được.
“Đẹp bằng tôi không?”
Nghe chất giọng dày dặn xen lẫn ý cười của Khương Tình, chẳng hiểu sao cõi lòng Hạ nhi cứ ngứa ngáy. Cô mím môi cười khẽ, hắng giọng nói:
“Tất nhiên là không bằng chị rồi.”
“Khụ… khụ…”
Kristy như chỉ sợ thiên hạ không loạn mà ho lên vài tiếng nữa, cực kỳ khoa trương.
Khương Tình ngước mắt lên, không chút khách khí ra lệnh:
“Dừng xe.”
Xe ngay lập tức dừng lại.
Kristy hậm hực:
“Tôi chỉ muốn góp vui thôi mà..”
“Đi xuống.” Khương Tình lạnh giọng.
Kristy nheo mắt lại, bộ dạng như chịu phải đả kích, ngoan ngoãn đẩy cửa bước xuống xe, nhưng vẫn chưa vội đi, một tay chống lên thân xe, cúi người:
“Này, ngày mai tôi dọn qua được không?”
Cửa xe hạ từ từ xuống, gương mặt của Khương Tình hiện ra, ánh đèn phía trước êm dịu lấp lánh, như những vì sao vụn lạc vào mắt Khương Tình, giọng nỏi nửa đùa nửa thật:
“Có gan cậu cứ thử xem!”
Kristy vừa nghe thấy câu đó là hết cách, bực bội vò đầu:
“Khương Tình, cậu tuyệt tình quá đi!”
So với sự kích động của Kristy, trông Khương Tình vẫn điềm đạm, còn tảng lờ, bình tĩnh ra lệnh cho vệ sĩ:
“Lái xe.”
Chiếc xe chậm rãi chuyển bánh, chỉ để lại cho Kristy một làn khói bụi.