Nghe vậy Sở Huyên nhướng mày, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Có phải ngươi ngứa da rồi không?”
“Coi như con chưa nói gì”, Diệp Thành ho khan một tiếng.
“Nói chuyện nghiêm túc”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, hỏi: “Ta nghe Từ sư huynh và Bàng sư huynh nói ngươi đang tìm linh dược kéo dài tuổi thọ à?”
“Vâng”, Diệp Thành vừa gật đầu vừa vuốt mái tóc dài màu trắng của mình: “Sử dụng cấm thuật phải trả giá bằng tuổi thọ”.
Nghe vậy Sở Huyên mím môi, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, nếu không nhờ Diệp Thành liều mạng sử dụng cấm thuật bá dạo để giết Âm Minh tử tướng quái đản kia thì có lẽ cô đã chết rồi!
“Ngươi nói thật với sư phụ, tuổi thọ ngươi còn bao nhiêu nữa?”, Sở Huyên yên lặng nhìn Diệp Thành.
“Vẫn còn rất nhiều ạ”, Diệp Thành cười đáp.
“Nhiều là bao nhiêu?”, Sở Huyên vẫn truy hỏi, nhìn chằm chằm Diệp Thành, dường như nếu hắn không cho cô một đáp án chính xác thì cô sẽ không bỏ cuộc.
“Được rồi! Con còn hai năm”.
“Thôi không cần đâu ạ”, Diệp Thành cười khan, nhét viên bổ nguyên đan vào miệng, mặc cho dược lực hoà vào cơ thể.
“Nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành rồi xoay người đi ra ngoài.
“Sư phụ, nếu đồ nhi chỉ còn sống được ba ngày nữa, người có lên giường với con không?”, Diệp Thành ở phía sau xoa xoa tay, mặt dày hỏi.