Oành!!!
Hiện trường xôn xao.
Gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ khó tin, ngay cả bác sĩ nội khoa chuyên nghiệp, gia chủ nhà họ Tân cũng không chữa được, vậy đứa bé này sợ là hết đường cứu chữa rồi.
Đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường với Tân Uẩn.
Nữ Hoa Đà gì chứ, rốt cuộc cũng bó tay giống bọn họ thôi không phải sao?
Danh tiếng lớn như thế nhưng cũng chẳng thấy giỏi giang gì, đoán chừng người khác đều bị sắc đẹp của cô ta lừa gạt, nên không thể phân tích thực lực của cô ta một cách khách quan.
Nhiều người xúm lại bỡn cợt.
“Chậc chậc, chẳng phải y thuật của nhà họ Tân không ai sánh bằng sao? Vậy sao lại không chữa được bệnh cho đứa bé này?
“Không chữa khỏi cũng được, nhưng cũng phải nhìn ra được vấn đề gì chứ. Theo tôi thấy, nhà họ Tân cũng chỉ là cái thùng rỗng kêu to mà thôi.”
“Chẳng trách vị trí lãnh đạo thành phố Giang Nam lại giao từ tay nhà họ Tân sang nhà họ Thạch, trước đây tôi cũng không hiểu, nhưng sau khi xem màng biểu hiện của Tân Uẩn hôm nay, tôi đã hoàn toàn thông suốt rồi.”
“Có một câu thành ngữ, là thế nào ấy nhỉ? À, chính là có tiếng không có miếng!”
Đối với những lời châm biếm của mọi người, mặc dù Tân Uẩn vẫn tỉnh bơ, nhưng lại có thể thấy được trên gương mặt hiu quạnh ấy có bao nhiêu để ý.
Một người phụ nữ kiêu ngạo, sĩ diện như cô ta sao có thể chịu được những lời sỉ nhục như vậy?
Không chỉ bản thân cô ta mà ngay cả nhà họ Tân cũng trở thành đối tượng bị mọi người sỉ nhục.
Trái tim Tân Uẩn đang rỉ máu.
Thạch Khoan mỉm cười đắc ý, đó chính xác là hiệu ứng mà ông ta muốn thấy.
Chà đạp đi, mạnh nữa lên!
Vừa nãy tâng bốc cao bao nhiêu, bây giờ lại ngã đau bấy nhiêu.
Thạch Khoan thầm vui mừng, nhà họ Tân sẽ trở thành trò cười trong tối nay, từ nay về sau mọi người sẽ chỉ nhớ đến y thuật của nhà họ Thạch xuất sắc thế nào thôi.
Mà nhà họ Tân sẽ trở thành ‘chuyện cười’của mọi người.
Tân Uẩn cô đơn trở lại trong đám đông, đứng bên cạnh Giang Nghĩa, cơ thể khẽ phát run.
Giang Nghĩa bình thản hỏi: “Không tìm ra được triệu chứng sao?”
“Ừm.”
“Với trình độ của cô, không thể có chuyện này được.”
Tân Uẩn yên lặng nhìn đứa bé trên giường bệnh, khẽ nói: “Không có triệu chứng, bởi vì đứa bé kia không bị bệnh gì cả.”
“Cái gì?”
“Đứa bé kia vốn không có bệnh gì cả!”