Đám người Tả Nhi cũng khẩn trương, nhỏ giọng cầu khẩn nói:
– Tiền bối, còn chưa tới sau cùng, chúng ta còn có cơ hội…
– Đừng! Đừng a! Đứa nhấc tay kia, ngươi là ai? Ngươi hỏi qua đại ca ta chưa, hỏi qua đại ca ta chưa? Hỏi qua mệnh lệnh từ vương gia các ngươi chưa hả! Sư phụ, ngươi nhanh ngăn cản hắn, đưng để hắn làm loạn…
Mắt thấy tiễn đa trên dây, tùy thời sẽ phát xạ, uy lực khủng bố từ lượt liên xạ mới rồi Bát Giới con nhớ như in, biết rõ một khi bắn tên, hắn và Mộc Na đều đừng nghĩ sống sót, gấp đến kêu loạn cả lên, ai cũng nghe không hiểu hắn đang nói gì, Diêm Tu mang theo giả diện, hắn không nhận ra.
Thất giới đại sư cũng khẩn trương, vội vàng hai tay hợp mười thỉnh cầu Diêm Tu dừng tay, nhớ ra Diêm Tu nghe không được, lại viết lên ngọc điệp đưa cho Diêm Tu xem.
Diêm Tu nghiêng đầu một cái, đại khái đoán được lão hòa thượng này viết cái gì, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp gật đầu ra hiệu với nhân mã đựng một bên, lập tức có người ra tay chế trụ Thất giới, trực tiếp thu vào trong túi.
Thân quân Miêu Nghị đều biết thân phận Diêm Tu, biết địa vị của Diêm Tu tại vương phủ là gì, ở một loại trình độ nào đó, thì thái độ của hắn chính là đại biểu cho vương gia.
Thấy Thất giới đại sư đều bị bắt lại, Bát Giới càng là hù đến hồn phi phách tán, điên cuồng kêu loạn.
Mộc Na ở một bên thấy bộ dạng Bát Giới như vậy, cũng sợ theo, nàng thật sợ hãi, nói với Bát Giới:
– Ta sợ!
Nhưng Bát Giới đã nghe không được, lúc này cũng không cố được nàng, nàng chỉ biết cắn môi im lặng.
Cuối cùng Nam Ba không dám tiếp tục khinh cử vọng động, nghĩ đến vòng xạ kích trước đó, khi ấy thật là không cố đến chết sống của hai nhân chất kia, do dự một lúc, rồi chầm chậm thu tay về, thả xuống.
Vô luận là Tả Nhi bên này, còn là Diêm Tu bên kia, đều thầm thở phào một hơi, tay Diêm Tu cũng chậm chậm tha xuống, bao quang lưu chuyển trên Phá pháp cung chung quanh dần dần thu liễm.
Song phương sa vào cầm cự, chờ đợi, một mực chờ đợi. Đầy đủ đợi gần một ngày, Miêu Nghị cuối cùng chạy tới, người do Diêm Tu phái đến đón trên lộ tuyến dẫn đám người Miêu Nghị tới đây.
Phân phó đám người Thanh Nguyệt phong bế lục thức, Miêu Nghị thi triển Tinh hỏa quyết, một tầng gợn sóng vô hình bao bọc quanh thân hắn.
Nhân mã bao vây tách ra một con đường, để Miêu Nghị đi vào, chưởng lệnh Thiên vương vừa đến, lập tức chấn nhiếp toàn trường, trên dưới nhân mã lần nữa tập trung tinh thần.
Diêm Tu tấn tốc bước lên kiến lễ, truyền âm giới thiệu qua tình hình bên này, tiếp đó chỉ chỗ Nam Ba đang bị bao vây, biểu thị người đó chính là Yêu Tăng Nam Ba.
Miêu Nghị bay tới trận tiền, lúc đối thi cùng Nam Ba, trong mắt hai bên đều loe ra sát ý!
Anh mắt Miêu Nghị chuyển đến trên ngươi Bát Giới, chỉ thấy Bát Giới lộ vẻ hớn hở như điên, hướng hắn hộ to gọi nhỏ.
Anh mắt Miêu Nghị lại chầm chậm rơi tại trên mặt Mộc Na, không khỏi khẽ nhíu mày, không ngờ là Thanh nữ Tinh linh tộc?
Hắn đã gặp qua Mộc Na, Tinh linh tộc tướng mạo đặc thù, không dễ dàng quên được, không nghĩ thông vì sao Mộc Na lại đi cùng Bát Giới.
– Ngưu Hữu Đức, Ngưu Thiên Vương, cuối cùng đợi đến ngươi!
Nam Ba cười lạnh nói, tâm lý hận đến nghiến răng ken két.
Miêu Nghị hờ hững nói:
– Thả người! Tha bọn họ, ta thả ngươi đi!