Nam Ba cũng cảm thấy kỳ quái, mở ra pháp nhãn nhìn tới, tựa hồ là một nam một nữ, xem bóng lưng, nam tựa hồ con là một hòa thượng.
Tả Nhi nói:
– Tiền bối, nhìn lộ tuyến phi hành hắn không phải là ngộ nhập, mà là đã nắm giữ lộ tuyến bí mật này, tựa hồ là phát hiện chúng ta mới thay đổi quỹ tích, hình như có ý tránh ra chúng ta.
Nam Ba trầm giọng nói:
– Nhận ra chúng ta ư?
Hắn cũng không muốn để tin tức mình ẩn độn tiến Cực lạc giới bi lộ ra ngoài Tả Nhi nói:
– Chúng ta đều dịch dung, chắc là không dễ dàng bị nhận ra đâu.
Nam Ba trầm mặc một lúc cuối cùng nói:
– Chuyện chúng ta tới đây tuyệt không thể bị lộ, đuổi theo xem là chuyện gì, coi coi là người nào, để ta kiểm tra xem có tiết lộ tin tức hay không.
Không cần nói, không quản hai người mặt trước có tiết lộ tin tức hay không, một khi rơi vào trong tay hắn, hắn tuyệt không khả năng để hai người này còn sống rơi đi.
– Đuổi! Tả Nhi vung tay hô một tiếng, nhân mã bên này lập tức toàn tốc tiến về phía trước, khoái tốc đuổi theo.
Bằng tu vi bọn họ, tốc độ phi hành vượt xa Mộc Nạ cùng Bát Giới, cự ly giữa song phương càng lúc càng kéo gần.
– Tốc độ phi hành của bọn họ nhanh quá, hình như là đang đuổi theo chúng ta. Mộc Na kinh kỳ một tiếng, không biết thế gian hiểm ác, không chút nào ý thức ra nguy hiểm đang tới.
– A
Bát Giới chính đang luống cuống tay chân cải biến dung mạo vội ngước mắt nhìn lên, lập tức âm thầm kêu khổ, không quản liều có phải đại ca hay không, hắn đều không muốn rơi vào trong tay đối phương a, ánh mắt đảo quanh, chỉ vào tinh cầu hoang vu gần nhất:
– Chúng ta hạ xuống tinh cầu kia tránh đi. Mộc Na tấn tốc mang hắn bay đi, vòng đến sau mặt lưng tinh cầu hoang vu, hai người vội vã trốn đi, tìm đến một hang động tránh vào trong.
Cơ hồ ngay thời điểm bọn họ vừa chui vào, đám người Tả Nhi đã đuổi đến tinh cầu này, phóng mắt nhìn đi, không thấy được bóng người, cũng không tìm được bóng dáng trong tinh không.
Tả Nhi nói với Yêu Tăng:
– Tiền bối, chúng trốn xuống đó rồi, tinh cầu này lớn như vậy, muốn tra tìm khả năng mất chút thời gian.
– Đi xuống!
Nam Ba một tiếng hạ lệnh, chúng nhân lách mình hạ xuống trên một ngọn núi, Nam Ba lại nhàn nhạt lên tiếng:
– Để mọi người phong bế lục thức!
Tả Nhi quát lớn:
– Phong bế lục thức!
Chúng nhân tấn tốc làm phép phong bế lục thức bản thân.
Nam Ba hai tay hợp mười, miệng môi mấp máy:
– Úm ma ni bát ni hồng….
Sách mệnh phạm âm? Bát Giới đang tránh trong huyệt động toàn thân khe run, trong não hải vang vọng tiếng kinh văn, tâm thần tân tộc bị ảnh hưởng, đối với động tinh này hắn thực sự qúa quen thuộc rồi, lập tức ý thức ra mình đã đụng phải người nào, thật là kêu khổ không kịp, làm sao sẽ xui xẻo như vậy, thế giới lớn thế kia, không ngờ có thể đụng phải Yêu Tăng Nam Ba?
Hắn không cách nào tưởng tượng hậu quả khi mình rơi vào tay Yêu Tăng Nam Ba sẽ như thế nào, nhớ lúc đầu Yêu Tăng bị hắn trấn áp nhiều năm như vậy, đúng là bị hắn ngược thảm, lão yêu quái kia không gấp mười gấp trăm trả lại cả vốn lẫn lãi mới lạ!