Sau khí linh khiếu được mở ra, môn hộ các kinh mạch lớn và đan điền được đả thông, thiên địa linh khí đều ngưng tụ về phía cơ thể cô bé, cơn đau dần tan biến, vẻ mặt cô bé giãn ra, cơ thể như được tắm nắng vào ngày trời đông giá rét.
Phù!
Lúc này Diệp Thành đã thu tay, luồng chân khí được truyền vào người Tịch Nhan cũng bị thu lại.
Nhưng, vẫn chưa kết thúc. . Ngôn Tình Ngược
Hắn cho Tịch Nhan thời gian một khắc để thích ứng rồi lại tiếp tục, hắn gọi Tiên Hoả ra bao quanh cơ thể cô bé.
Lần này hắn rất thận trọng, bởi vì dùng Tiên Hoả luyện thể không phải trò đùa. Ngay cả Hùng Nhị và hắn cũng khó có thể chịu đựng đau đớn, huống chi là Tịch Nhan vừa mới khai mở khiếu, khoảng thời gian nguy hiểm này chỉ một chút bất cẩn thôi, rất có thể sẽ phá huỷ nền tảng tu luyện của cô bé.
Ưm!
Tịch Nhan vừa chìm vào giấc ngủ lại bắt đầu tỏ ra đau đớn.
Trong giấc mộng, cô bé cảm thấy mình đang gian nan bước đi trong biển lửa bằng đôi chân trần, mỗi bước đi đều trải qua lửa thiêu mạnh mẽ, cơ thể yếu ớt dường như có thể bị hoá thành tro tàn bất cứ lúc nào.
Đến ba canh giờ sau, Diệp Thành ngồi bệt xuống đất, trán hắn cũng chảy mồ hôi ròng ròng.
“Ngươi đúng là xứng với danh xưng sư phụ!”, một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái vang lên, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Ngọc Linh Trì như một cơn gió.
“Sư phụ, người đúng là thích đi chơi đêm nha!”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên.