“Rốt cuộc là ai không để yên cho bà ấy? Trình Dư Hào, ông có dám mở văn kiện ra nhìn một cái hay không? Hửm? Nhật kí trò chuyện lúc ấy của ông với người kia, tôi đều đóng dấu ở bên trên.”
Trình Dư Hào cúi người nhìn văn kiện, không nói.
Ông ta dựa vào lan can, Từ Nguyên đem văn kiện trên mặt đất nhặt lên.
Ông ta thấy Từ Nguyên, nghĩ tới vừa rồi người đưa văn kiện cho hắn chính là anh ta, lập tức nói: “Cậu phản bội tôi?”
Từ Nguyên phủi phủi bụi bẩn vốn không tồn tại trên văn kiện, trả lời: “Lúc ấy chủ tịch tìm người, ý đồ tổn thương người vợ đang mang thai tôi, cho nên tôi đã đoán được sẽ có một ngày như vậy.”
Anh lại trở về bên người Trình Sơ Yến, không hề nhìn Trình Dư Hào.
Người bên dưới đều sợ ngây người.
Có cần bạo nổ như vậy hay không, tên Trình Dư Hào này, thật đúng là làm người ta tam quan nát bấy a.
Vốn cho rằng những chuyện vừa nói đã đủ khủng bố rồi, không nghĩ tới tin tức phía sau còn dọa người hơn.
“Thật không thể nhìn ra, Trình Dư Hào thế mà lại là loại người này.”
“Khó trách bên người ông ta chưa từng thiếu người hợp tác, thì ra là chơi như vậy.”
“Người vợ đã mất kia thật đáng thương.”
Cũng không biết là ai trộm báo cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh chạy tới, nghe được những nội dung kia xong liền đi lấy chứng cứ, sau đó liền giải Trình Dư Hào đi.
Một buổi tối mà thôi, Trình Dư Hào căn bản không nghĩ tới bản thân chỉ đi một buổi yến hội thôi mà lại có thể đem mình đi tới ngõ cụt.
Càng làm cho ông ta không nghĩ tới chính là, ông ta lại bị chính con trai mình tính kế.
Trước khi đi, ông ta đứng trước mặt Trình Sơ yến, giống như đang nhìn một người xa lạ: “Được lắm, tao vẫn luôn cho rằng con trai mình là một tên phế vật, không nghĩ tới nó thế mà lại là con chó biết cắn người, đem cha mình đưa vào trong ngục giam, làm không tệ.”
Trình Sơ Yến thẳng lưng, đáp lại ông ta một câu: “Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng nên suy xét tới hậu quả, ông làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy rồi, ngày này sớm hay muộn cũng sẽ tới mà thôi, chỉ là…”
Ánh mắt hắn mang theo vẻ hung ác, “Ông tự mình đẩy nó đến kết thúc nhanh hơn một chút.”