Ngôn Thiểu Triết run rẩy, không dám phản bác chút nào, cung kính nói:
– Dạ, sư phụ.
– Mị Nhi.
– Lão sư…
Thái Mị Nhi thân là Phó viện trưởng hệ Vũ Hồn, xét trong học viện vốn là một người quyền cao chức trọng thế mà trước mặt Mục lão lúc này này như một cô gái ngây thơ non nớt.
Mục lão nhìn Thái Mị Nhi với ánh mắt ấm áp hơn rất nhiều:
– Cống hiến của con trong những năm gần đây lão phu đều thấy rõ. Nếu mười năm sau Thiểu Triết vẫn không thể qua được khảo hạch của ta vậy thì chức viện trưởng sẽ do con đảm nhận. Còn nữa, sau khi ta đi, cho con bé Nhạc Huyên làm Phó viện trưởng hệ Vũ Hồn, gia nhập Hải Thần Các.
– Dạ, lão sư. Người đừng…
Thái Mị Nhi không nói được hết câu đã nhào đến cạnh Mục lão khóc to.
Mục lão đưa tay sờ tóc cô, nhìn Ngôn Thiểu Triết nói:
– Thiểu Triết, sư phụ mong con hiểu, ta không phải muốn nghiêm khắc với con. Thời gian mười năm không ngắn, ta hi vọng con sẽ tận dụng cho tốt mười năm này, hiểu chưa?
Ngôn Thiểu Triết giống như đã hiểu ra chuyện gì, hắn nhìn Mục lão, tự lau nước mắt cho mình, sắc mặt trầm xuống, trịnh trọng nói:
– Sư phụ, con hiểu, con nhất định sẽ không để người phải thất vọng. Sử Lai Khắc cũng sẽ không vì không còn người mà đi xuống.
Rốt cuộc nụ cười đã xuất hiện trên khóe miệng Mục lão:
– Được, xem ra con đã hiểu rồi. Đỡ Mị Nhi sang một bên đi. Thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Trước khi ra đi, dĩ nhiên Mục lão còn rất nhiều việc phải sắp xếp cho ổn thỏa.
Ngôn Thiểu Triết khẽ gật đầu, rồi lại nhìn Mục lão thật sâu, sau đó đỡ Thái Mị Nhi sang đứng một bên.
– Lâm Nhi, Đa Đa, hai con đến đây.
Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa vội vàng quỳ xuống cạnh Mục lão, nước mắt trên gương mặt của Tiên Lâm Nhi không hề ít hơn so với Thái Mị Nhi, có điều cô đã khóc không thành tiếng rồi.
Mục lão khẽ than:
– Lâm Nhi, con có biết điểm thiếu sót nhất của mình là gì không?
Tiên Lâm Nhi nghẹn ngào nhìn Mục lão.
Mục lão nhẹ nhàng nói:
– Con rất dễ xử sự theo cảm tính, mà tính tình lại con quá ngay thẳng. Nếu con là con trai, chắc chắn ta đã cho con ngồi ở vị trị của Thiếu Triết và giao cả những gánh nặng của học viện Sử Lai Khắc cho con. Nhưng con là con gái, nên cái tính ấy của con lại càng tăng lên nữa, tình cảm làm con người ta khó mà chuyên tâm nâng cao bản thân. Nếu không, thành tựu của con làm sao không bằng Ngôn Thiểu Triết, cánh cửa Siêu Cấp Đâu La cũng đã bước qua từ lâu rồi. Hệ Hồn Đạo giao cho con và Đa Đa ta rất yên tâm. Các con đều có đủ những yếu tố giúp hệ Hồn Đạo mở rộng và phát triển, mà tương lai Hồn Sư sau này, nhất định phải kết hợp cùng Hồn Đạo Khí. Con đường đi như thế nào, lão phu không thể xác định rõ, các con phải tự tìm tòi mà thôi.
– Sau khi ta đi, Phàm Vũ sẽ lên làm Phó viện trưởng hệ Hồn Đạo. Hi vọng trong vòng mười năm, hệ Hồn Đạo sẽ xuất hiện một vị Hồn Đạo Sư cấp Chín. Ba tháng sau, là kỳ hạn mà ta ước định với Minh Đức Đường. Lần này sẽ do Phàm Vũ dẫn đội mà đi. Ta tin tên đường chủ Minh Đức Đường sẽ không dám làm gì quá đáng. Còn người hắn đưa đến, các con cũng không được gây trở ngại, Sử Lai Khắc chúng ta được mở ra vốn là một học viện cho người có khả năng đến học tập. Chúng ta không thể phá hỏng truyền thống này. Ta tin chuyện này Thiểu Triết và các con có thể khống chế và xử lý thật tốt.
Tiên Lâm Nhi không ngừng gật đầu, Tiền Đa Đa đứng cạnh cung kính vâng lời.
Mục lão lại khẽ than:
– Với tư cách là chủ nhân của Hải Thần Các, đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta.
Lão vừa dứt lời, tất cả các trưởng lão đều cùng tiến lên, quỳ gối xuống đất. Giọng nói của Mục lão từ từ truyền ra từ Hải Thần Các rồi vang rộng khắp đảo Hải Thần.
– Từ hôm nay, học viện Sử Lai Khắc toàn lực xúc tiến kết hợp hệ Hồn Đạo và hệ Vũ Hồn. Xét thấy tình hình hiện nay hệ Hồn Đạo cần một lượng kinh phí lớn, nên nguồn thu từ thành Sử Lai Khắc sẽ trích ra năm phần cho hệ Hồn Đạo sử dụng. Nếu một ngày nào đó, hệ Hồn Đạo xuất hiện Hồn Đạo Sư cấp mười, thì vị trí các chủ Hải Thần Các sẽ do người đó đảm nhận.
– Dạ.
Các trưởng lão đồng thanh đáp.
Nói đến đây, Mục lão rõ ràng đã bắt đầu mệt mọi, hai mắt lão hơi khép lại rồi mở ra.
– Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, các con đều đứng lên đi.
Đến lúc này, bảy người Hoắc Vũ Hạo mới đứng dậy, mỗi người đều đã ướt đẫm nước mắt, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo vì sự đau lòng mà tái nhợt.
Ánh mắt của Mục lão di chuyển lần lượt qua bảy người, sau đó dừng trên người Từ Tam Thạch.
– Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, lão phu có một chuyện muốn nhờ hai con.
– A?
Mục lão vừa nói xong, mọi người đều khiếp sợ. Với địa vị của Mục lão mà lại nói ra câu này ngay trước khi mình ra đi, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam vừa nghe thấy liền có cảm giác giống như hàng vạn gánh nặng từ đâu rơi xuống đầu vai bọn họ, cả hai không khỏi cùng qùy xuống.
Giọng của Từ Tam Thạch hơi run rẩy:
– Mục lão, có chuyện gì người cứ việc phân phó, chỉ cần chúng con có thể làm được thì nhất định không chối từ.
Mục lão khẽ than:
– Yêu cầu này của ta có chút quá đáng. Ta hi vọng các con cũng giống như năm người bọn họ, gia nhập Đường Môn.
– Gia nhập Đường Môn?
Từ Tam Thạch kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn tuyệt đối không ngờ Mục lão bảo muốn nhờ mình một việc lại là chuyện này?
Mục lão nói:
– Vạn năm trước, cũng là thời điểm Đường Môn cực thịnh, có thể nói, không có tiên tổ Đường Tam sáng lập ra Đường Môn, thì sẽ không có Sử Lai Khắc huy hoàng suốt vạn năm sau thế này.