Ngay lập tức có người dọn tạm một chiếc giường cho đứa bé nằm xuống.
Thạch Khoan vừa hỏi vừa chẩn đoán: “Đứa bé trước đây có từng bị bệnh gì không?”
“Không có, trước giờ vẫn rất tốt.”
“Vậy sao đột nhiên cậu bé lại trở nên thế này?”
“Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi đi làm về thì đã thấy mặt thằng bé phờ phạt, cứ nói tim không thoải mái, thỉnh thoảng lại đau lăn lê ra sàn, dọa tôi sợ chết khiếp. Đến bệnh viện thì khám không ra bệnh, bác sĩ cũng không biết thằng bé bị bệnh gì.”
“Ừm.”
Thạch Khoan chẩn đoán một lúc, mới nói: “Lạ thật, tôi cũng không đoán ra được nguyên do.”
Lúc này, Thạch Khoan đột nhiên nhìn Tân Uẩn, tùy ý nói: “Sở trường của tôi là ngoại khoa, bệnh bên nội khoa không phải là sở trường của tôi. Bác sĩ Tân, tôi nghe nói nhà họ Tân các người y thuật rất giỏi, điều trị các bệnh nội khoa càng giỏi hơn, hay là cô tới khám thử xem.”
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tân Uẩn.
Đến rồi.
Phiền toái rồi đây.
Giang Nghĩa thầm cười khẩy, vừa rồi thì tâng bốc Tân Uẩn lên tận mây xanh, giờ lại khen ngợi y thuật của nhà họ Tân. Lúc này, Tân Uẩn cảm thấy mình giống như một vị ‘cứu tinh’.
Nếu Tân Uẩn không thể chữa khỏi cho bệnh nhân trước mặt, vậy thì danh tiếng của Tân Uẩn và phòng khám nhà họ Tân chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Nhà họ Thạch không chữa được cũng không sao, bởi sở trường của họ là ngoại khoa, không phải nội khoa.
Mà sở trường của nhà họ Tân là nội khoa, nếu không chữa được thì lớn chuyện rồi.
Đồng thời, Giang Nghĩa cũng lưu ý đến một chi tiết, ở trong góc, Thạch Văn Bỉnh đang rất nóng lòng muốn thử.
Nhìn dáng vẻ này thì hình như Thạch Văn Bỉnh nắm chắc về bệnh tình của đứa bé, nóng lòng muốn tiến lên khám bệnh cho nó.
Lớn chuyện rồi.