Khương Tình bước đến, như tia sáng duy nhất chói lọi, ánh mắt nâu sẫm thâm trầm, điềm đạm trí tuệ, cực kỳ lãnh đạm, khoé môi cong lên, nụ cười trên môi rõ ràng rất êm dịu.
Một nữ nhân quá nổi bật xuất hiện khiến rất nhiều người nhìn theo với ánh mắt ngưỡng vọng, Khương Tình cao quý không khác gì một vị thần, cao không thể với nhưng lại khiến người ta muốn đổ xô vào.
Ánh mắt Khương Tình xuyên qua dãy hành lang, khóa chính xác bóng hình Hạ Nhi lại.
Hạ Nhi có chút sững sờ.
Nụ cười của Khương Tình cùng ánh mắt màu nâu sẫm như trượt vào đôi mắt cô, khiến nhịp tim đang nối liền với hơi thở của cô gần như đình trệ.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, những ngón tay thon dài của Khương Tình cực kỳ đẹp, giơ tay lên trong không trung, vững chãi, an toàn.
Nó đang đưa về phía cô.
Tay Khương Tình trước nay rất trắng trẻo, sạch sẽ, là kiểu trắng gần như có thể nhìn thấy huyết quản. Ngón tay cực đẹp, vô cùng cân xứng, móng tay gọn gàng, đầu ngón tay trắng hồng.
Như lần đầu tiên gặp mặt, cô đã từng mong muốn biết bao được nắm lấy đôi tay này, cứ thế tới trọn đời trọn kiếp.
Hạ Nhi đứng cách Khương Tình không xa, chỉ một khoảng ngắn. Ánh chiều tà hắt lên người cô như gần như xa, như thật như giả.
Khương Tình vẫn kiên nhẫn giơ tay về phía cô, đợi cô, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ:
“Tới đây.”
Đôi chân Hạ Nhi bỗng nhúc nhích như bị ma xui quỷ khiến, giống như nghe tiếng triệu hồi của thần linh, cô bước về phía trước từng bước một.
Khoảnh khắc bàn tay cô đặt lên tay Khương Tình, ngay sau đó thân thể rơi vào một cái ôm ấm áp, Hạ Nhi mới cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà như đã trải qua mấy năm vậy.
Thì ra cô nhớ Khương Tình đến như thế.
Khương Tình ôm chặt cô, một giây cũng không muốn buông tay, khẽ cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Ngay lúc này, Kristy đứng bên cửa sổ, xoay lưng về phía ánh sáng, nụ cười trên gương mặt nửa sáng nửa tối, giọng điệu rất nhạt.
“Thông tin đính hôn của chủ tịch Khương và cô chủ nhà họ Hạ rầm rộ tới mức các báo đài lớn nhỏ đều lần lượt đưa tin, bây giờ tôi mới được diện kiến.”
Hạ Nhi nhướng mày, thì thầm rất nhỏ:
“Cô ta là ai vậy?”
Khương Tình chỉ mỉm cười, ôn nhu ôm cô vào lòng.
Kristy thoáng nghe được câu hỏi đó, khẽ cười nhìn Hạ Nhi, đôi mắt đẹp ấy cong cong như vầng trăng khuyết, môi lại như những đóa hoa đào:
“Bạn bè trước lạ sau quen. Mỹ nhân, có duyên phận nên mới gặp gỡ. Tính ra tôi và Khương Tình còn là bạn bè cùng chung chí hướng, là một tình bạn của người trưởng thành đấy.”
Khương Tình nghiêm giọng, thanh âm có chút cảnh cáo:
“Bớt nói nhảm đi.”
Kristy bỗng nhiên cười phá lên, ánh mắt rõ ràng có chút tếu táo:
“Xem kìa, sợ tôi cướp nữ nhân của cậu sao? Chưa gì đã hung dữ như vậy rồi.”
Khương Tình bật cười:
“Khoảng thời gian này có lẽ cậu quá rảnh rỗi, làm việc cũng không được hiệu quả lắm. Với hiệu suất công việc như vậy, so với mức lương mà tôi chi trả hàng năm cho cậu thật sự có chút không công bằng. Thôi thì…”
Kristy ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Khương Tình, vẻ mặt như lòng tự trọng bị đả kích, hằn học nói:
“Này, này… Đừng có lấy việc công trả thù riêng nhé. Tôi giúp cậu điều hành cả một tập đoàn đấy. Chưa kể đến việc tôi thông thiên văn dưới tường địa lý, xinh đẹp như hoa, thông minh tuyệt đỉnh. Cậu đừng có lôi cái mác chủ tịch ra để chèn ép tôi. Chút phí cỏn con đó cũng tính toán, có biết tôi đã hao tâm tổn sức đến mức nào không hả?”
Khương Tình nhướng mày, thái độ hờ hững nhưng lời nói ra thì khiến người ta chết nghẹn:
“Vì nghĩ cho công sức của cậu, trừ nửa năm thôi. Cậu thấy sao?”
Kristy hừ một tiếng, ngữ khí rất không thân thiện:
“Nhà tư bản độc ác, tôi muốn đình công.”
Khương Tình nghe xong, cười xấu xa, cất giọng quyến rũ:
“Đừng có mà khoe mẽ, ví tiền của cậu trước giờ vẫn rất dày, nửa năm tiền lương thật sự chả thấm vào đâu với cậu.”
Kristy cố tình cao giọng, cực kỳ khoa trương:
“Cậu, cậu…”
Dứt lời Kristy chỉ tay vào Khương Tình, nhảy chồm chồm:
“Cậu không thể nói thế được.”
Khương Tình vẫn mỉm cười nhìn Kristy, sau đó hơi cúi đầu gõ gõ tay lên mặt đồng hồ:
“Sự nhẫn nại của tôi chỉ có năm phút, nếu hiện giờ cậu biến mất khỏi mắt tôi. Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Kristy ngẩn người.
Khương Tình bình thản nói:
“Tâm trạng tôi tốt hay xấu nằm trong năm phút quyết định này. Hết thời gian, cậu vẫn còn đứng đây làm chướng mắt tôi thì những tháng ngày tiếp theo sẽ vô cùng đặc sắc đấy.”
“Tổ tông của tôi ơi.”
Kristy kêu khóc thảm thiết, khốc liệt như Khương Tình vừa chu di cửu tộc nhà mình vậy, lập tức xoay người bỏ chạy.
Khương Tình không quan tâm tới Kristy, quay sang dùng tay khẽ vỗ vỗ đầu Hạ Nhi, trong ánh mắt chất chứa nụ cười:
“Lần sau thấy Kristy, em khó chịu thì cứ việc đuổi thẳng cổ. Hiểu chưa?”
Hạ Nhi phì cười, giọng nói trở nên ngọt ngào:
“Em biết rồi.”
Khương Tình sát lại gần đầu cô, khóe môi rướn lên:
“Ngoan.”
“Em vốn rất ngoan.” Hạ Nhi kháng nghị.
Khương Tình bật cười, tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng cực kỳ dễ nghe. Có thể nhận ra tâm trạng đang rất tốt, giống như thời tiết bên ngoài cửa sổ, trời cao trong lành.
Hạ Nhi thích nghe tiếng cười ôn nhuận đó, giây phút này đôi tai cũng sắp mang thai tới nơi rồi.
Nhưng hưởng thụ thì hưởng thụ, chuyện muốn nói vẫn cứ phải nói:
“Em hơi lo lắng cho tình hình của ông nội Khương nên đã đến đây. Sức khoẻ ông thế nào rồi?”
Câu này khiến Khương Tình kinh ngạc, lông mày trái hơi nhướng lên, trông có phần xấu xa:
“Phu nhân, tôi tưởng em vì nhớ tôi nên mới đến chứ? Nếu đã đến đây rồi thì đêm nay…”
Hạ Nhi sững sờ giây lát rồi lập tức hiểu ra ý của Khương Tình, trừng đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt đỏ lựng:
“Háo sắc!”
Khương Tình bị cô mắng nhưng không giận mà bật cười, thẳng thừng khóa cô trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về:
“Chỉ với em.”
Dứt lời liền cúi xuống, hôn lên trán cô.
Khi bờ môi di chuyển xuống, đúng lúc cô ngẩng đầu lên, môi cả hai cách nhau rất gần.
Hạ Nhi hỏi lại:
“Sức khoẻ ông nội thế nào?”
Khương Tình hơi sững người, từ gương mặt hơi nghiêng không nhận ra được cảm xúc gì, khi lên tiếng giọng điệu lại nhẹ nhàng như cũ:
“Hiện tại vẫn còn phải theo dõi, nhưng có lẽ là ổn. Em đừng lo.”