Tây Môn Sờ Tài chi có thể tiến lẽn nói: “Hồi Lương Quốc Công. Ngụy Ngự Sừ, cũng không phải là hạ quan không dốc hết toàn lực, mà là bời vi hiện tại kỳ tài thật sự quá ít”.
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, “Tây Môn Thị lang lời ấy sai rồi”.
Tây Môn Sở Tài mồ hói hột toát ra, “XinLương Quốc Công chi chỗ sai”.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Nghĩ đến hiền cầù dùng người như dùng vật, đều lấy sờ trường mới là chánh đạo. Cho dù một tờ giấy, một đôi hài cỏ cũng có tác dụng cùa nó..
Tây Môn Sở Tài cười khổ nói: “Lương Quốc Công điệu dụ, hạ quan khâm phục”.
Ngụy Chinh thì cười không nồi, Mã Chu ờ một bên sắc mặt cũng có chút phát khả, thầm nghĩ mình không biết là xem như tờ giấy hay là xem như hài cò đây?
Tiêu Bố Y nói tiếp: “Khảo công Thị lang nói hiện tại kỳ tài rất ít, nghĩ tới Đông Đô dân chúng cũng phải hơn bảy mươi vạn, hơn nữa đông bộ quan viên binh sĩ, tồng cộng cũng có gằn trăm vạn người. Bực thịnh thế này, cồ đại đã từng có qua? Nghĩ tới hiền minh quân chù cồ đại, quả quyết không có thịnh tráng như Đông Đô hôm nay, nhưng phân công thù hạ quản lý thiên hạ cũng từng đạt tới thành quả to lớn! Bọn họ chẳng lẽ phải đi các noi khác để mượn nhân tài sao? Chọn lựa nhân tài bất lực, chỉ có thể từ góc độ bản thân mà xem có bò qua nhân tài, tự làm thấp người khác hay không, cũng không phải là chánh đạo!”
Hắn lẫm liệt nói ra, Tây Môn Sờ Tài mồ hôi đằm đìa, run giọng nói: “Hạ quan biết sai lầm rồi, làm chậm trễ chuyện Lương Quốc Công chọn lựa nhân tài, xin Lương Quốc Công trọng phạt”.
Tiêu Bố Y lại từ trên cao vị đứng lên, chậm rãi đi xuống. Tây Môn Sở Tài câm như hến, đã không dám cục cựa, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi từng bước tới trước mặt, Tây Môn Sở Tài trong lòng hoảng sợ. nhớ tới sự trách phạt nghiêm khắc cùa Dương Quảng, đầu gối mềm nhũn ra, đã quỳ xuống.
Đột nhiên lại cảm giác được cồ tay căng thẳng, đã được Tiêu Bố Y nâng lên, Tây Môn Sờ Tài có cầút kinh ngạc, Tiêu Bố Y mim cười nói: “Việc này cũng mới bắt đầu, khó tránh khỏi có chỗ không ổn, Tây Mòn Thị lang không cần quá tự trách”.
Tây Môn Sờ Tài sừng sốt, trong lúc nhất thời không biết ứng đối như thể nào, lại càng không biết trong lòng có tư vị gì.
“Thật ra ta lúc đầu cùng Tây Môn Tầị lang có cái nhìn giống nhau” Ngụy Chinh ờ một bên nói: “Mã Chu này bộ dáng phóng đãng, thật sự làm cho người ta vừa thấy khó sinh hảo cảm. Tây Môn Thị lang mỗi ngày tiệp đãi cả trăm người, thấy vậy cũng không để ý tới cũng là bình thường. Nếu không có Lương Quốc Công đề cập, ta cũng sẽ không lưu ý tới hắn”.
Mã Chu ở một bẽn nghe được, rất là kinh ngạc, thật không ngờ một mình mình làm cho ngay cả Ngụy Chinh cũng bị kinh động.
Tây Môn Sở Tài vội vàng gật đầu nói: “Ngụy Ngự Sừ nói rất đúng, hạ quan nhất thời sơ sót, thật sự đã phụ kỳ vọng cùa hai vị đại nhân”.
“Mã Chu này, phóng đăng không kềm chế được, không họp lễ pháp, tham rượu làm sai chuyện, làm việc tùy ý, không thể trọng đụng!” Ngụy Chinh từ trẽn tay Mã Chu tiếp nhận phần văn quyển nọ, trầm giọng nói: “Nghĩ đến Mã Chu y quan không chinh tề, cừ cầi bất kính, không rõ là đạo xừ thế, đến đâỵ ứng thí lại không quên uống rượu, lòi bình tham rượu làm sai chuyện thật ra cũng có thể hiểu được căn nguyên”.
Mã Chu cồ nhướng lẽn, nghiêm nghị nói: “Cái này tệ nhân không đồng ý” Tuy hắn biết lúc này đối với hắn mà nói là một cơ hội rất lớn, nhưng cũng không quên kháng nghị, coi như là tính cách quật cường.
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Mã công từ có lẽ không đồng ý, nhưng chi cần Ngụy Ngự Sừ cùng Tây Môn Thị lang cùng nhặn xét, ngươi ngay cả cơ hội không đồng ý cũng không có!”
Mã Chu im tiếng, cũng không biết nói gì.
Ngụy Chinh mỉm cười nói: “Cũng may còn có một Lương Quốc Công không đồng ý! Thật ra ta mặc đù cảm thấy Tây Môn Thị lang lời bình công chính, nhưng khi xem văn cùa Mã Chu thi văn chương rất tốt, thật ra cũng cảm thấy người này có tài, nhưng lại sợ người này thật sự uống rưọu làm sai chuyện, khó tránh khòi phụ trọng trách của Lương Quốc Công giao, đang lúc do dự thì Lương Quốc Công đã ra một phưong pháp, nói đem Mã Chu khảo sát mấy ngày, nếu thật không làm sai chuyện, thì có tài mà không dùng cũng được!”
Mã Chu bừng tình đại ngộ nói: “Thì ra Lương Quốc Công mấy ngày nay là đối với ta tiến hành dò xét?”
Tiêu Bố Y gật đằu nói: “Mã công từ nói không sai, ngươi nếu một ngày cũng không chịu nổi, bò qua cô nhi quả mẫu không để ý, Tiêu Bố Y ta cũng sẽ không ờ trước hai vị đại nhân nói tốt cho ngươi một câu”.
Mã Chu trong lòng chợt lạnh, không dám bất mãn, chi cảm thấy loại khảo sát này nhiều ít có chút hiềm nghi không tín nhiệm. Tiêu Bố Y không để ý tới, chi nghiêm mặt nói: “Hai vị đại nhân đều sợ Mã Chu say rượu làm sai chuyện, ta đã dẫn hắn làm chuyện khồ cực là trấn an gia quyến cùa binh sĩ. Bảy ngày qua, Mã Chu uống rượu cũng uống hơn mười cân, nhưng chuyện không chút chậm trễ. hơn nữa tiến triển rất nhanh. Ta đã hòi người cộng sự. những người đó đều nói một điểm, Mã Chu này tính cách cô độc, cuộc sống không câu nệ tiểu tiết, nhưng trái phải rõ ràng trên dưới không hàm hồ. không làm sai chuyện, tuy là thư sinh, nhưng đối với những cỏ nhi quả mẫu, binh sĩ đã bỏ mình cùa Đông Đô vốn không quen biết, nhưng đối với bọn họ vẫn rất nhiệt tình cân thành, can đảm làm việc, người này không những có thể dùng, hơn nữa hẳn là trọng đụng!”
Mã Chu nghe đến đó, nghi hoặc bất mãn đều quét sạch, mũi hơi cay cay, ngẩng đầu lên, chi là trong mắt lại là nước mắt lưng trong, cảm động khó hiểu.
TiêuBốY giọng điệu lại chuyển, “Thật ra ta nếu đã ùy phái hai vị đại nhân phụ trách nạp hiền, vốn không nên việt trò đại bào (xen vào việc người khác), hiện tại chi là nói ra lời thật tình, chuyện định đoạt cũng xin hai vị đại nhân làm chù” .