Nhưng lão ta cũng biết rõ ai đã cho tất cả những thứ này cho mình.
“Tôi cần nhà họ Trần cắt đứt mọi quan hệ với Dương Thanh!”, Hàn Diệp nói.
“Dương Thanh? Anh đang nói đến cậu Thanh của gia tộc Vũ Văn?”
Vừa rồi Trần Hưng Hải vẫn còn đắc ý, nhưng giờ lão ta cả kinh khi nghe Hàn Diệp bảo nhà họ Trần cắt đứt quan hệ với Dương Thanh, vội hỏi.
“Cậu ta mà là người nhà họ Vũ Văn gì chứ?”
Hàn Diệp chế nhạo: “Ông chủ Trần, ông đã bị cậu ta lừa rồi.
Thực ra cậu ta chỉ là đứa con bị nhà Vũ Văn vứt bỏ mà thôi.
Mười tám năm trước, hai mẹ con cậu ta đã bị đuổi ra khỏi nhà Vũ Văn rồi”.
“Đối với gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh chỉ là một đứa con hoang, họ sẽ không bao giờ để cậu ta bước nửa bước vào gia tộc!”
“Giờ đây, cậu ta không chỉ đắc tội với nhà họ Trang và nhà họ Ngụy ở Giang Hải, mà thậm chí đắc tội với cả nhà họ Mạnh nữa cơ”.
“Cái loại chuyên đi gây chuyện thị phi này không đủ tư cách kết giao với nhà họ Trần!”
Giọng Hàn Diệp đầy giễu cợt, nghe như chỉ có ông ta mới biết lai lịch của Dương Thanh vậy.
“Ý của sếp Hàn là muốn nhà họ Trần cắt đứt quan hệ với cậu Thanh?”, giọng điệu của Trần Hưng Hải rõ ràng phẫn nộ hơn một chút.
“Đúng vậy, chỉ cần nhà họ Trần đồng ý, nhà họ Hàn sẵn lòng giúp nhà họ Trần mở thị trường ở tỉnh lỵ”, Hàn Diệp đề cập đến lợi ích.
“Cậu là cái thá gì hả? Cậu có tư cách quản chuyện của Trần Hưng Hải tôi chắc?”
Trần Hưng Hải đột nhiên nổi quạu, lão ta mắng: “Hàn Diệp, để tôi nói cho cậu biết! Cậu Thanh là vị khách quý mà nhà họ Trần chúng tôi tôn trọng nhất.
Đừng nói là nhà họ Hàn, cho dù là tám gia tộc lớn ở Yến Đô bảo tôi cắt đứt quan hệ với cậu Thanh, nhà họ Trần tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý!”
Dứt lời, Trần Hưng Hải cúp điện thoại luôn.
Nghe tiếng “tút tút” phát ra từ điện thoại, Hàn Diệp ngẩn ra.
Có thế nào ông ta cũng không thể tin được rằng Trần Hưng Hải lại dám cảnh cáo và uy hiếp mình chỉ vì Dương Thanh.
“Sao…
sao có thể thế được?”
“Cậu ta chỉ là một thằng ở rể của một gia tộc nhỏ bé, sao có thể trở thành khách quý của nhà họ Quan và nhà họ Trần được chứ?”
“Có ai nói cho tôi biết là tại sao không?”
Hàn Diệp đập mạnh điện thoại xuống đất và gầm lên giận dữ.
Lúc này, Dương Thanh đã liên tiếp nhận được các cuộc gọi từ Quan Chính Sơn và Trần Hưng Hải, nói hết mục đích Hàn Diệp gọi cho họ cho Dương Thanh nghe.
Dương Thanh chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi!”
“Phi Phi, tôi đi thăm ông chủ Hàn một lát rồi về luôn”.
Dương Thanh bước đến chỗ Hàn Phi Phi cười nói.
“Hả? Anh về sớm vậy? Buổi tối còn có những hoạt động khác nữa!”
Nghe thấy Dương Thanh chuẩn bị về, Hàn Phi Phi tỏ ra luyến tiếc.
Dương Thanh mỉm cười: “Tôi không tham gia mấy hoạt động đó đâu”.
Mặc dù Hàn Phi Phi có chút luyến tiếc, nhưng cô ta cũng biết giữa mình và Dương Thanh không có chút hy vọng nào, nên cũng không cố chấp nữa.
Theo chân những người Hàn Phi Phi đã sắp xếp, chỉ mất năm phút đồng hồ anh đã đến mảnh sân nhỏ của một ngôi biệt thự độc lập.
Đây là một góc nhỏ rất bình thường, xung quanh biệt thự trồng một vài loại rau.
Khi Dương Thanh đến mảnh sân nhỏ, Hàn Khiếu Thiên đang cầm xẻng xới đất.
“Ông chủ Hàn!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Dương Thanh?”
Nhìn thấy Dương Thanh, Hàn Khiếu Thiên hơi bất ngờ.
Dương Thanh nở nụ cười, đi về phía trước: “Hôm nay tôi đến dự tiệc sinh nhật của Phi Phi, nhân tiện tới thăm ông”.
“Ha ha, cậu Thanh thật có lòng!”
Hàn Khiếu Thiên cười sảng khoái: “Chờ chút nhé cậu Thanh, tôi đang đào mấy củ khoai lang, lát nữa nướng khoai cho cậu ăn”.
Thì ra là đang đào khoai, bỗng nhiên Dương Thanh thấy ngưỡng mộ cuộc sống của Hàn Khiếu Thiên.
Đột nhiên anh nghĩ, về già, mình cũng sẽ tìm một cái thôn nhỏ yên tĩnh, mua một mảnh vườn lơn lớn, xây một cái biệt thự hai tầng, phía sau dành ra một khoảng sân trồng những loại rau và trái cây mà Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu thích ăn.
Ngay sau đó, Hàn Khiếu Thiên đi tới, mang theo một giỏ rau nhỏ, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: “Rau ở đây đều do tôi tự tay trồng đấy.
Đều là rau xanh tự nhiên, không hề phun bất kỳ loại thuốc trừ sâu nào đâu”.
“Cuộc sống của ông chủ Hàn cứ như cuộc sống chốn bồng lai ấy!”
Dương Thanh cười nói, đưa tay đỡ giỏ rau Hàn Khiếu thiên đang cầm vào nhà.
Là chủ gia tộc nhưng Hàn Khiếu Thiên không bao giờ ra vẻ ta đây.
Căn biệt thự hai tầng mà ông cụ đang sống cũng rất bình dị, ngôi nhà được trang trí theo phong cách Trung Hoa đơn giản, tường được sơn loại nước sơn bình thường.
“Dương Thanh, cậu ngồi xuống trước đi, tôi đi nướng khoai lang, nhanh lắm!”
Sau khi Hàn Khiếu Thiên bảo Dương Thanh ngồi xuống xong thì đem khoai lang đi vào phòng bếp.
Cùng lúc đó, tại một biệt thự độc lập trong trang viên nhà họ Hàn.
Ngay khi Hàn Diệp về biệt thự, có một người vội vàng chạy tới: “Sếp Hàn, thằng nhóc kia vẫn chưa rời khỏi trang viên, mà đi đến Tây Sương Viên rồi!”
Tây Sương Viên là nơi Hàn Khiếu Thiên ở.
Hàn Diệp đứng bật dậy, tức giận nói: “Cậu ta đến chỗ bố tôi? Thằng khốn, mày nghĩ tao không dạy cho mày một bài học là mày có thể lộng hành ở nhà họ Hàn chắc?”
Trước đó bị Quan Chính Sơn và Trần Hưng Hải cúp điện thoại, vốn dĩ ông ta đã ôm một bụng tức tối rồi, không ngờ Dương Thanh không những không nghe lời mà còn đi tìm Hàn Khiếu Thiên.
“Đi theo tôi đến Tây Sương Viên! Tôi muốn xem xem, khi tôi lột mặt nạ của cậu ta trước mặt bố, xem bố tôi còn khách sáo với cậu ta như vậy nữa không?”
Vừa nói, Hàn Diệp vừa đi ra khỏi biệt thự.
– —————————
.