– Cha!
Ngọ Ninh đầy mặt đắng chát cười cười, ánh mắt cuối cùng rơi ở trên mặt Hoàng Phủ Đoan Dung đang khoan thai bước tới, phu thê đối thị một lúc, Ngọ Ninh gian nan nói:
– Thiên cung đã không cách nào khống chế ta được nữa, ta đứng về phía các ngươi rồi!
Hoàng Phủ Đoan Dung chớp mắt liền lộ ra nụ cười hiểu ý, lao vào trong lòng hắn, hai người ôm chầm lấy nhau.
Hoàng Phủ Quân Nhu vui vẻ che miệng, có thể tưởng T tượng, nhất định là Ngưu Hữu Đức thuyết phục phụ thân của mình, người một nhà có thể đoàn tụ cùng một chỗ, lời Ngưu Hữu Đức an ủi nàng, hắn đã làm được, nàng thật sự rất vui sướng…
Hoàng Phủ thế gia, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, Từ Đường Nhiên sau khi dịch dung hai tay chắp sau lưng, nghêng ngang đi lại trong địa nội trạch Hoàng Phủ gia tộc, dưới chân bước hình chư bát (JI), khí phái đủ mười, bộ dạng trong mắt không người.
Cho dù là một thân một mình tiến vào Hoàng Phủ gia, nhưng hắn căn bản không để Hoàng Phủ gia vào trong mắt, càng đừng nói cái gì sợ sệt, cảm thấy chính mình đường đường một trong thất thập nhi hầu của Thiên Đình, có thể tự thân lên cửa đã là nể mặt Hoàng Phủ gia.
Cúi người gập đầu trước mặt Miêu Nghị là một chuyến, ở bên ngoài nghênh ngang lại là chuyên khác, gập đầu cúi người trước mặt Miêu chẳng phải là vì để có thể phong quang ở bên ngoài ư?
Trong định viện một tòa thâm u lão trạch, quản gia mời Từ Đường Nhiên đi vào chính sảnh liền lui xuống.
Hoàng Phủ Luyện không hai mái đầu đã bạc trắng, mắt lạnh coi chừng Từ Đường Nhiên, tâm lý chán ngấy vô cùng!
Từ Đường Nhiên trực tiếp đi tới vị trí thượng thủ vốn giành cho gia chủ ngồi xuống, khẽ dựa lên ghế, vểnh chân bắt chéo lên trêu đùa một tiếng:
– Lão gia chủ có vẻ không hoan nghênh Từ mỗ a! Cả chén trà đều không có!
Hoàng Phủ Luyện Không quay người, cười lạnh nói:
– Hầu gia không mời mà tới, sẽ để ý cái đó sao?
Từ Đường Nhiên ha ha cười nói:
– Xem ra đúng là không hoan nghênh!
Hoàng Phủ Luyện Không:
– Không hoan nghênh thì có tác dụng gì? Hầu gia nói rõ đi, chừng nào người mới chịu dừng tay ở Hắc Thi?
Bên này đích xác không muốn gặp Từ Đường Nhiên, Từ Đường Nhiên mới đến trước đó không lâu, lúc đến lần thứ hai liền ăn phải bế môn canh, thế là Từ Đường Nhiên không khách khí, bắt đầu chỉ định một ít thương phố (cửa hàng) tại Hắc Thi để người Tụ Hiền Đường ngầm động thủ, mỗi ngày quét đến mấy chục nhà, tình huống sờ rất chuẩn, thương phố bị để ý kỳ thực đều là của Quần Anh hội, khỏi quản người ẩn tàng bao sâu, một điểm đều sẽ không sai. Then chốt là bối cảnh Từ Đường Nhiên bên này đều rõ ràng, ai biết phía Từ Đường Nhiên dự bị bao nhiêu nhân mã Nam quân chờ đợi? Quần Anh hội căn bản không dám đánh trả, khiến cho Hoàng Phủ Luyện Không không thể không hạ mình, cuối cùng đáp ứng gặp mặt.
Từ Đường Nhiên cân nhắc nói:
– Vậy phải xem lão tiên sinh có thật lòng muốn giảng hòa hay không.
Hoàng Phủ Luyện Không hừ lạnh nói:
– Hầu gia, ta cảnh cáo ngươi, đừng làm quá phận!
Từ Đường Nhiên kinh ngạc nói:
– Mới thế đã cảm thấy quá phận rồi? Chuyện càng quá phận còn ở mặt sau kia, bối cảnh Quần Anh hội không phải Thiên cung ư? Ngươi đăng báo là được, không cần dấu diếm thay ta, nếu Thiên cung trách cứ xuống, Từ mỗ gánh lên là được, điểm cốt khí nay Từ mỗ còn là có!
Ai không biết ngươi là mã thí tinh, có cốt khí cái rắm! Hoàng Phủ Luyện Không thầm mắng một tiếng, ngoài mặt trầm ổn nói:
– Đừng cho là ta không dám, Hoàng Phủ gia tộc ta có thể sừng sững đến nay, sẽ không chất thủ đoạn tự bảo, cùng lắm là ta chủ động đăng bao chuyện Ngưu Hữu Đức cùng nha đầu kia, Thiên Đình chưa hẳn có thể làm gì được Hoàng Phủ gia ta, tưởng dựa cái này uy hiếp thực không khác trò đua!