Cho nên, dù Đường Tam nóng lòng nhưng hắn không hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải tính toán thật kỹ rồi mới hành động. Ví dụ như, trao đổi lợi ích.
Haizzz, vẫn cần một chút thủ đoạn mới được a!
Đường Tam trong lòng thay đổi thật nhanh, suy tư xem nên làm thế nào để tiến vào phòng Yêu Hoàng tu luyện, đúng lúc này, Vũ Băng Kỷ hỏi hắn: “Chúng ta hẳn nên bắt đầu đi thăm các cung điện. Đi từ gần đến xa sao? Đường Tam ngươi có ý kiến gì không?”
Trương Hạo Hiên để lại bản đồ cho bọn họ, trên bản đồ đã đánh dấu rõ ràng mỗi toà cung điện thuộc về từng Đại Yêu Hoàng và Thiên Tinh Hoàng.
Đường Tam khôi phục lại từ trong suy tư, nói: “Không phải đi từ gần đến xa, trình tự đi cũng rất quan trọng. Chúng ta trước tiên đi thăm cung điện của Đại Yêu Hoàng, đi từ yếu đến mạnh a. Tuy rằng các Đại Yêu Hoàng cùng cấp bậc, nhưng chênh lệch thực lực hẳn là không nhỏ. Đi từ yếu đến mạnh, áp lực cũng sẽ từ yếu đến mạnh, chúng ta sẽ dễ dàng thừa nhận hơn, cũng dễ cảm ngộ hơn.”
Ánh mắt Vũ Băng Kỷ sáng lên, “Có đạo lý. Chúng ta có sáu ngày thời gian, mỗi ngày ít nhất phải đi thăm từ hai đến ba cái mới có thể xem hết trước khi đi đến Đấu Thú Tràng. Chúng ta khi nào thì xuất phát đây?”
“Được, các ngươi ăn chút gì đi, sau đó chúng ta liền xuất phát. Trạm thứ nhất …” Nói đến đây, trong lòng Đường Tam khẽ động, theo bản năng liền nhớ đến đối thủ mà mình từng gặp.
Nếu dựa theo bài danh, xếp cuối trong chín Đại Yêu Hoàng là Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, nhưng hắn bây giờ chưa có cung điện thuộc về mình, như vậy, bọn họ sẽ đi thăm cung điện của vị xếp hàng thứ tám, Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng. Đường Tam từng đối mặt với một vị Đan Đỉnh Hạc Yêu, kiếm pháp của nó để lại cho hắn không ít ấn tượng.
“Xung Tiêu Lăng Vân Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng?” Độc Bạch hỏi.
“Ừm, đúng vậy.”
Tìm kiếm trên địa đồ một lát, bọn họ rất nhanh đã thấy được cung điện kia cách khách sạn bên này không quá xa. Nhưng vì Tổ đình rất lớn, nếu đi bộ thì mất quá lâu.
Ăn xong, mỗi người trở về phòng mình thu thập một lát, sau đó tập hợp ở đại sảnh.
Vũ Băng Kỷ đã xuống dưới hỏi thăm trước rồi. Khách sạn bên này có thể cung cấp xe ngựa, thậm chí là xe ngựa phi mã. Nhưng nghe qua giá của xe ngựa phi mã, Vũ Băng Kỷ liền lắc đầu liên tục. Hắn cảm thấy tốc độ của xe ngựa bình thường là đủ rồi. Ân, đúng vậy, đủ rồi, không cần thiết phải bỏ quá nhiều tiền.
Một nguyên tố tệ là có thể thuê xe ngựa bình thường một ngày.
Vũ Băng Kỷ cảm thấy, từ khi đến Tổ đình, tiền tựa hồ không giống như lúc trước. Dùng nguyên tố tệ làm đơn vị, ăn cơm, cũng tính toán như vậy. Ở chỗ này, một người một nguyên tố tệ ngày ba bữa.
Rất nhanh, một cỗ xe ngựa của khách sạn Bạch Hổ đã chờ bọn họ bên ngoài. Xe ngựa không quá lớn, nhưng đủ cho năm người bọn họ.
Việc khách nhân muốn đến thăm cung điện của Yêu Hoàng là chuyện thường gặp. Xe ngựa cũng không có người đánh xe, bởi vì Giác Mã kéo xe có trí khôn nhất định. Nó trực kiếp kéo bọn họ đến cung điện của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng.
Kiếm Thánh cung ở phía đông Tổ đình, từ bản đồ có thể thấy, các Đại Yêu Hoàng, Thiên Tinh Hoàng có bài danh càng cao thì cung điện sẽ càng gần trung tâm của Tổ đình. Mà trung tâm Tổ đình chính là toà hội nghị.
Đó là một ngọn núi, là ngọn núi trung tâm ở Tổ đình, rất cao, quanh năm ngập trong mây mù. Nghe nói chỗ đó là nơi để nghị hội, chỉ có Đại Yêu Hoàng, Thiên Tinh Hoàng mới có tư cách leo lên đó.
Kéo rèm che lên, ngồi ở xe ngựa nhìn cảnh vật hai bên đường không ngừng lướt qua, Độc Bạch thoải mái gối hai tay sau ót, cười híp mắt nói: “Có tiền thật tốt a! Ngồi xe ngựa thoải mái hơn đi bộ nhiều. Thích a!”
Vũ Băng Kỷ liếc mắt nhìn hắn, “Nếu như không phải vì tiết kiệm thời gian ngươi còn muốn ngồi xe ngựa?”
Độc Bạch cười hì hì nói: “Đại sư huynh, tiền phải kiếm ra, chứ không phải tiết kiệm mà ra. Chúng ta kiếm nhiều tiền là được nha.”
Vũ Băng Kỷ tức giận nói: “Nói giống như ngươi biết kiếm tiền vậy.”
Hai mắt Độc Bạch nổi lên bạch quang: “Ta thi triển vận khí cho mình, nói không chừng có thể nhặt được tiền rồi.”