Thấy như vây Hàn Lập liền rùng mình nhưng sau đó liền nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến thành trắng bệch.
Cơ hồ trong lúc đó, phía trên động quật lại truyền đến một tiếng nổ vang, cho dù là đã có đại trận bảo hộ nhưng Hàn Lập vẫn có cảm giác đất rung núi chuyển.
Thần sắc Hàn Lập ngày càng khẩn trương, hắn hướng về phía Khúc Hồn vẫy tay một cái liền đi đến bên cạnh Truyền tống trận.
Nhưng lúc này hắn cũng không khỏi có chút trù trừ, hắn thật sự không biết là tại đầu kia của Truyền tống trận có cái gì. Trước tiên hắn cần phải tìm hiểu bên đó là địa phương như thế nào, có hay không có nguy hiểm rồi mới quyết định ở lại nói đó hay không.
Tuy nhiên, cổ Truyền tống trận này có khả năng đã bại lộ, hắn cũng không thể lui bước được nữa rồi.
Trong khi Hàn Lập đang do dự bổng “oành” một tiếng, tiếng động phát ra gần trong gang tấc làm hắn cả kinh nhìn lại.
Chỉ thất trên đỉnh của động quật, chẳng biết là bị pháp khí gì hoàn toàn sốc lên, ánh nắng mặt trời không khách khí gì chiếu xuống dưới đem mọi sự tình trong động quật hiện lên rõ ràng.
Mà ngay bên ngoài động quật lại có một đoàn tu sĩ đang phiêu phù trên không trung, cũng đồng dạng giật mình nhìn Hàn Lập cùng với truyền tống trận đang lấp lóe quang mang kia.
“Lại là ngươi?” một tiếng kinh sợ từ trong đoàn người ma đạo này truyền đến.
Tiếp theo đám người chợt lóe, liền từ bên trong bay ra ba người.
Chính giữa là người mang mặt nạ màu bạc, còn ai ngoài Vương Thiền, Thiếu chủ quỷ linh môn chứ? Mà phía sau hắn là hai quái nhân một già một trẻ, lão già đầu tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, lơ thơ vài chiếc răng trắng, môi hồng, người còn lại mang bộ dáng của một đứa trẻ, cũng đã từng xuất hiện ở Yến Linh Bảo, chính là Lý thị huynh đệ.
“Cổ Truyền tống trận “
Lý thị huynh đệ vừa nhìn thấy hoàng quang không khỏi liếc mắt nhìn, trong nhất thời kinh hỉ đồng thời kêu lên.
Vương Thiền nghe xong trước tiên liền giật mình, nhưng ngay lập tức liền mừng như điên hỏi:
“Nhị vị trưởng lão không có nhìn lầm chứ? Thật là nó sao?” Âm thanh của Vương Thiền có chút run rẩy, một cổ Truyền tống trận đầy đủ đối với môn phái có ý nghĩa như thế nào, hắn không phải rất rõ ràng sao.
Lão giả trong Lý thị huynh cười hắc hắc vừa định nói gì đó nhưng đột nhiên thần sắc liền biến đổi lạnh lùng nói.
“Không đươc, tiểu tử này muốn sử dụng Truyền tống trận,mau bắt lấy hắn!” Nói xong liền hé miệng ra, một đạo ô quang màu đen bắn thẳng đến Hàn Lập.
Hắn biết, ngay khi Truyền tống trận bắt đầu khởi động để di chuyển thì có một khoảng thời gian nhất định bị trì hoãn lại. Bấy nhiêu đó thời gian thôi cũng đủ để cho hắn diệt tên tiểu bối này mấy lần.
Ngày khi pháp bảo của hắn tiến vào trong động liền xuất hiện một mảnh quang hoa ngũ sắc ngăn cản ô quang lại.
Gặp tình hình này, lão giả liền dữ tợn quát: “Tất cả mọi người đồng loạt động thủ, tiểu tử này đã bày ra một trận pháp, phải nhanh chóng phá trận mới được, nếu không sẽ không kịp mất.”
Nghe xong lời của lão giả, những tu sĩ ở phía sau nhất thời như trong mộng tỉnh lại, các loại pháp khí đồng loạt xuất ra, thậm chí ngay cả Lý thị huynh đệ với dáng người như đứa trẻ cũng cùng với Vương Thiền, đều xuất pháp bảo ra, hung hăng đánh về phía dưới.
“Điên đảo ngũ hành trận” này của Hàn Lập cũng chỉ là một đại trận tạm thời mà thôi, bị hai gã Kết đan kỳ cùng với nhiều người như vậy vây công, ngũ sắc quang mạc liền lập tức chớp lên, hiện ra cảnh vật bên trong rõ ràng.
Mà lúc này Hàn Lập đang kéo Khúc Hồn đi đến bên trong Truyền tống trận.
Chỉ thấy trong tay hắn đã cầm một pháp khí hình lệnh bài, đóng chặt hai mắt lại, miệng lại niệm niệm gì đó, đối với sự công kích của các tu sĩ ma đạo lại coi như là không biết.
“Đại Na Di lệnh? Pháp khí này tiểu tử ngươi cũng có?” Lão giả sau khi xem rõ ràng hình dạng lệnh bài trong tay Hàn Lập liền giận dử hét lớn.
Sau đó hai tay liền đánh ra, xuất hiện một quang ti màu đen thật lớn từ trong tay mạnh mẽ vọt ra, tiến về quang mạc phía dưới.
Đại trận phát ra vài tiếng ông ông, rốt cuộc dưới áp lực của pháp bảo đó, ngũ sắc quang mạc bị bạo liệt vỡ ra.
Đã không còn gì ngăn cản các kỳ quang, tất cả các pháp khí đều không ngừng đánh về phía Hàn Lập, khí thế cực kỳ hung hăng.
Nhưng ngay lúc này, hai mắt đang đóng chặt Hàn Lập độ nhiên mở ra, từ trong miệng phát ra hai tiếng lạnh như băng: “Truyền tống!”.
Nhất thời hoàng quang phát lên mãnh liệt, Hàn Lập cùng với Khúc Hồn đang đứng bên trong hoàng quang bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Các loại công kích đều đánh trúng vào một mảng hư không.
Không trung trên động quật, các tu sĩ ma đạo ngây ngốc người ra.
Vương Thiền cùng Lý thị huynh đệ hắng giọng, bất kỳ ai trong bọn chúng cũng không hề có “Đại na di” lệnh nên không thể đuổi theo Hàn Lập được.
Một lúc sau, hoàng quang của truyền tống trận chợt lóe lên rồi biến mất.
Thấy phải cảnh như vậy, bọn người Vương Thiền tức giận vô cùng.
Bon họ tự nhiên hiểu được, Hàn Lập đã đem Truyền tống trận bên kia phá hư đi rồi, cho dù là bây giờ bọn họ tìm thấy “Đại na di” lệnh cũng không thể sử dụng cổ Truyền tống trận này được nữa.
Là một người có lòng dạ oán độc, Vương Thiền có chút không cam lòng.
Hắn lợi dụng chính thân phận Thiếu môn chủ của mình, phái vài tên tu sĩ liên tục canh ngác ngày đêm ở đây, sợ Hàn Lập có thể chữa trị Truyền tống trận trở về.
Đến lúc đó, hắn nhất định phải bắt sống Hàn Lập, báo đáp đại ân đã phá hỏng chuyện của hắn một lần nữa.
Nhưng không bao lâu sau, ma đạo khuếch trương lực lượng hoạt động, vị Thiếu chủ Quỷ linh môn lại bắt đầu cuộc sống chinh chiến nên rất nhanh đã bỏ quên việc này ra khỏi đầu.
Hàn Lập cũng đã không còn ở Thiên Nam Tu Tiên Giới nên đã không hề biết những hỗn loạn bên trong này.
Một hai năm sau, để đối kháng sự bành trướng của ma đạo và chính đạo, các đế quốc còn lại liền liên hợp lại tạo thành “Thiên đạo hội”, tạo thành thế lực thứ 3.
Thực lực của ba phương thế lực này cũng không hề sai biệt lắm, tự nhiên gây chiến không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn không thể quyết định được thắng bại.
Mà tu sĩ lục đạo tông phái ở nước hắn rốt cục cũng dàn xếp được công việc với Cửu Quốc Minh. Hơn nữa, cũng bởi vì việc của linh mạch cùng với linh quáng mà một ít tông phái tu sĩ ở địa phương tranh đấu với nhau, đều muốn cướp lấy một địa bàn để an thân lập nghiệp. Đương nhiên, nếu tuy sĩ của Mộ Lan gia tộc muốn xâm chiếm chín nước này thì tự nhiên bọn họ cũng phải xuất ra một ít lực, rốt cuộc cũng không thể tiêu diêu tự tại ở Viêt quốc này nữa.
Kết quả, không ít tu sĩ Trúc cơ kì, thậm chí một vài tu sĩ Kết đan kỳ đã chết trận trong trận tranh đấu “Pháp Sĩ”. Sư phụ của Hàn Lập, Lý Hóa Nguyên, trong một lần đánh nhau sinh tử mười mấy năm sau, cũng đã chết trận tại đương trường.
Chẳng qua, một thế hệ tu sĩ của sáu đại tông phái cũng đã nhanh chóng trưởng thành, thậm chí còn có một vài tu sĩ Trúc cơ kỳ tiến vào Kết Đan Kỳ.