“Tại sao cô ấy lại đến nơi như thế này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Tiểu thư Tô Tuyết Nhi trở thành Phủ chủ của Tô phủ, đến Bắc Cực để tiếp nhận lễ truyền thừa của Cửu phủ.] Nữ Thần Công Chính nói.“Cô ấy làm Phủ chủ rồi à?” Cố Thanh Sơn ngẩn ra: “Vậy tức là loại chuyện này mỗi một Phủ chủ của Cửu phủ đều phả trải qua?”
[Đúng là như vậy.] Nữ Thần Công Chính đáp.Cố Thanh Sơn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, dù đây có vẻ như một thông lệ trong nghi lễ truyền thừa của của Cửu phủ, nhưng mà Tô Tuyết Nhi quả thật đã bị mất liên lạc.
“Cô tra giúp tôi, trong lễ truyền thừa của Cửu phủ, có Phủ chủ nào xảy ra chuyện không.” Cố Thanh Sơn nói.
[Muốn tìm hiểu tin tức của phủ chủ phải trải qua những thủ tục khá rườm rà, cần tốn một ít thời gian.] Nữ Thần Công Chính nói.“Không sao hết, cô mau tra đi, tôi muốon biết kết quả.”
Cố Thanh Sơn chờ thêm lát nữa, nhưng vẫn không áp chế được nỗi sốt ruột trong lòng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đi xem tình hình trước.
Thuyền bay lập tức biến thành một vệt sáng, xuyên qua gió tuyết, bay thẳng đến trung tâm Bắc Cực.
Chỉ nửa phút sau, Cố Thanh Sơn đã đến gần trung tâm Bắc Cực. Hắn đang muốn tăng tốc tiếp tục bay về phía trước, nhưng lại thấy trong màn mưa tuyết phía trước xuất hiện một bóng người.
Đó là một bóng dáng màu đen, bị nón cỏ rộng vành dày cộm che kín, không nhìn rõ được mặt mũi.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên ở trong lòng Cố Thanh Sơn.
“Ta là người bảo vệ của Cửu phủ, nơi này là đất tổ của Cửu phủ bọn ta. Ngươi là ai, tới đây làm gì?”
Đây chính là Thiên Tuyển kỹ loại cảm ứng tâm linh.
Cố Thanh Sơn nhìn bóng dáng kia một hồi, một nguồn sức mạnh thâm trầm như biển bốc lên từ người đó, hóa thành sát khí rét lạnh.
Cũng phải, dù sao đây cũng là chỗ của người ta… cũng là chỗ của Tô Tuyết Nhi.
Cố Thanh Sơn vừa nghĩ đến đây, liền dừng thuyền bay lại. Hắn nhảy xuống khỏi thuyền, bay vút đến trước mặt người áo đen kia: “Tại hạ Cố Thanh Sơn, tới đây để tìm Tô Tuyết Nhi.”
“Ngươi tìm cô ấy làm gì?”
“Cô ấy là bạn của tôi, đột nhiên mất liên lạc với tôi, tín hiệu cuối cùng lại được truyền ra từ trung tâm Bắc Cực.”
“Thật vậy không?”
“Tuyệt đối không nói dối.”
Bóng người kia nâng tay lên, rút ra một lá bài từ trong hư không, sau đó quấn một sợi tóc thật dài của mình lên lá bài đó.
“Tái hiện quá khứ.” Bóng người nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Ngay lập tức, lá bài đó phát ra vô số điểm sáng dày đặc. Điểm sáng dần dần tụ lại, xoay tròn trong không trung, hóa thành một màn ảnh hư ảo.
Hình ảnh của Cố Thanh Sơn cùng Tô Tuyết Nhi xuất hiện.
Hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, một giây kế tiếp, Cố Thanh Sơn xoa xoa đầu Tô Tuyết Nhi.
“Hoá ra là bạn của Tô Tuyết Nhi thật, ta còn tưởng là tên cường giả nào theo dõi bí mật của Cửu phủ.”
Sát khí quanh cơ thể người kia tiêu tán, giọng cũng hơi dịu lại.
“Xin hỏi cô ấy đâu rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi đi đi, cô ấy đang nhận truyền thừa của Cửu phủ, không tiện gặp ngươi.”
“Tôi có thể đi xem một chút không?”
“Dĩ nhiên không thể, trên thực tế bất kỳ kẻ nào theo dõi bí mật của Cửu phủ đều phải chết.”
“Nếu tôi nhất định muốn thì sao?” Cố Thanh Sơn nói, một thanh kiếm cũng đồng thời xuất hiện ở trong tay hắn.
Người bảo vệ Cửu phủ theo bản năng muốn rút ra một lá bài, nhưng lại bất chợt thu tay về. Bà ta đánh giá Cố Thanh Sơn một chút, nhớ lại hình ảnh mà mình vừa mới nhìn thấy khi nãy.
Thiếu niên này rất thân thiết với Tuyết Nhi, hơn nữa hắn còn có thể bay tới nơi này…
Người bảo vệ Cửu phủ hơi khựng lại, giọng điệu cũng thay đổi: “Nếu làm vậy, Tô Tuyết Nhi sẽ rất buồn.”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Cô ấy xuất thân từ Cửu phủ, lại thân là Phủ chủ, đây là nơi mai táng tổ tiên cùng tộc nhân của cô ấy, mà ngươi lại cứ nhất định phải ra tay ở chỗ này, ngươi cảm thấy thế nào?”
Khí thế khắp người Cố Thanh Sơn vì câu nói này mà dịu lại.
Thật ra, hắn chẳng hề quan tâm đến việc tùy tiện xông vào vùng đất tổ của Cửu phủ, nhưng Tô Tuyết Nhi là một trong số các Phủ chủ của Cửu phủ, đồng nghĩa với việc nơi này cũng là nghĩa địa tổ tiên của cô. Nếu như hắn cứ chấp nhất gây náo loạn một trận ở đất tổ của cô như một tên ấu trĩ…
Như thế thật không phải.
Khí thế trên người Cố Thanh Sơn hoàn toàn thu liễm lại.
“Xem ra là một người biết điều.” Bóng dáng kia khẽ cười.
“Tôi có thể hỏi một chút bây giờ rốt cuộc cô ấy như thế nào không?” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
“Cô ấy rất tốt! Ta đã thăm dò vận mệnh mấy lần, bóng ma tử vong đã cách xa cô ấy, còn bản thân cô ấy thì đang giang cánh bay lượn.” Bóng người màu đen tự hào nói: “Chẳng bao lâu nữa, sức mạnh của cô ấy sẽ vượt qua sức tưởng tượng của ngươi.”