– Cũng không nhọc ngươi phải lo, dẫn đường là được.
Mục Trần cười nhạt. Đối phương đã tách họ ra, vậy thì nhân dịp này lẻn ra sau lưng cứu Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông trước. Độc họ trúng phải thì tìm biện pháp, nếu có thể giải được thì chiến lực lại tăng, rồi móc ngược lại chặn giết, không chừng còn có thể xoay chuyển cục diện.
Và phải tận dụng thời gian, trước khi phe ta bị bắt hết, phải cứu cho được Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, phục hồi chiến lực cho cả hai.
– Ta sẽ tìm Xích Ngư hỏi lộ tuyến rõ ràng, nếu hai đường đi không khớp, thì đừng trách ta để vài thứ của ngươi ở lại đây.
Mục Trần mỉm cười nói với Mâu Tướng, nhưng nụ cười kia đáng sợ vô cùng.
Mâu Tướng run rẩy, lạnh toát sống lưng. Hắn chẳng thể tưởng tượng nổi Mục Trần tàn nhẫn đến mức nào, càng lúc càng thấy tên kia hung ác hơn cả hắn.
– Ngươi cho ta sống, ta sẽ dẫn đường.
Mâu Tướng cũng không phải kẻ ngu mà lì, hiển nhiên biết rõ bản thân không có nhiều lựa chọn.
– Vậy phải xem ngươi biểu hiện thế nào.
Mục Trần mỉm cười, lướt tới chỗ Xích Ngư, nhìn từ xa lại như đang nói chuyện gì đó, rồi hắn trở lại đem theo Xích Ngư đang mê man.
– Khởi hành thôi!
Mục Trần một tay xách Mâu Tướng đang trọng thương, rồi mang theo cả hai bay vào mây mù dày đặc, dựa theo phương hướng Mâu Tướng chỉ mà lướt đi.
Trong lúc đó, một nơi nọ ở Tây Hoang cảnh, một người đang ngồi xếp bằng trên một tảng đó cực to như một tòa núi nhỏ, hắn nhíu mày.
Mắt ngẩng lên nhìn về hướng của Mục Trần, lẩm bẩm:
– Hướng đó, là Mâu Tướng và Xích Ngư? Dường như bị người ta bắt, bây giờ còn đi về bên kia… muốn cứu Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông sao?
Gương mặt tên này rất bình thường, nhưng ánh mắt âm u như độc xà, chính là vị Linh Trận sư cấp 5 trong top 10 Huyền Thưởng bảng, Ngô Giáp.
Hắn nheo mắt nhìn về đằng trước, một linh trận khổng lồ đang vận hành, trong đó có ba bóng người đang bị vây khốn.
Nhìn kỹ lại chính là Hạc Yêu, Tô Huyên, Từ Hoang. Cả ba không bị tách ra quá xa, nên dễ dàng tìm thấy nhau, sau đó lại gặp phải Ngô Giáp chặn đầu.
Đối diện một vị Linh Trận sư cấp 5 đã chuẩn bị sẵn, dù cả ba liên thủ cũng không chiếm được thượng phong, còn bị linh trận vây khốn, không thể đột phá.
Nhưng may là liên thủ, nên có thể miễn cưỡng tự bảo vệ.
Ngô Giáp nhìn chăm chăm vào ba người trong linh trận, nhíu mày. Đột nhiên hắn đứng dậy. So với Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, ba tên này chẳng là cái gì. Hai bên đang giằng co với nhau, không thể để bọn người kia tiếp cận bọn họ.
– Trước cứ tạm tha các ngươi đã.
Ngô Giáp cười gằn, rồi lắc mình biến mất trong mây mù.
Không có Ngô Giáp điều khiển, tòa linh trận vây khốn ba người yếu dần, khiến cho họ có cơ hội toàn lực phá trận.
…
“Vèo!”
Trong mây mù dày đặc, Mục Trần và Lạc Li lướt đi nhanh chóng, linh lực tuôn ra mở đường ngăn cản mây mù tụ lại.
Họ đã tăng tốc tối đa, vì cần phải tranh thủ thời gian, nếu để cho Ma Long Tử giải quyết xong tam tướng, thì tình hình e rằng sẽ cực kỳ bất lợi.
Mâu Tướng bị Mục Trần xách trong tay thì liên tục chỉ đường, nhưng ánh mắt dường như có gì đó khó hiểu.
“Veo!”
Hai người vẫn bay tới, thình lình Mục Trần trợn mắt, nắm lấy tay Lạc Li rồi lui lại.
“Ầm!”
Ngay tức khắc, đám mây đằng trước bị xé toang, một luồng linh lực to lớn bắn ra đáng sợ.
Lạc Li trừng mắt lạnh lùng, tay vung kiếm. Kiếm khí hùng hậu cắt xé luồng linh lực công kích.
– Không ngờ Mâu Tướng và Xích Ngư lại bị túm trong tay hai tên đệ tử thế kia…
Trong mây mù có một âm thanh truyền ra, một chút kinh ngạc pha lẫn cười nhạo, rồi một bóng người hiện ra, chính là Ngô Giáp.
Sau lưng Ngô Giáp có linh trận thận lớn đang vận hành, lúc nào cũng có thể phát động công kích.
– Đệ ngũ Huyền Thưởng bảng, Ngô Giáp ư?
Mục Trần nhìn hắn ta, nhíu mày nhận diện.
– Hai vị, dừng lại ở đây thôi, không cần phải đi nữa, ta sẽ ngăn cản các ngươi.
Ngô Giáp mỉm cười cất tiếng.
Mục Trần lạnh lùng chú ý Ngô Giáp, ánh mắt đầy sát khí.
Nhưng hắn chưa kịp ra tay, Lạc Li tiến lên trước khẽ nói:
– Ta cản hắn, ngươi đi cứu người trước đi.
Mục Trần giật mình, hơi do dự.
– Tin tưởng ta được chứ?
Lạc Li nhíu mày, Mục Trần luôn bảo vệ nàng, đưa nàng ra sau lưng, nhưng hắn cũng quá xem thường nữ hoàng tân nhiệm của Lạc Thần tộc rồi!
Mục Trần mỉm cười, gật đầu:
– Vậy nàng cẩn thận.
Hắn cũng không phải là lo lắng. Lạc Li thực lực ẩn giấu ra sao, chính hắn cũng đoán không hết, nàng ít khi nào ra tay hết lực, Mục Trần cũng không tin Lạc Thiên Thần lại để Lạc Li rời khỏi Lạc Thần tộc, gia nhập Bắc Thương linh viện.
Nói xong, hắn lắc mình lướt đi.
– Đi đâu được?
Ngô Giáp lạnh lùng quát, linh trận sau lưng vận hành, từng đạo linh lực như lũ cuốn tới Mục Trần.
“Xoẹt!”
Một luồng kiếm chém ngang, kiếm khí tràn ngập cắt xé dòng lũ, rồi thuận đà chém tới Ngô Giáp, khiến hắn không thể phân thần.
Mục Trần chớp lất thời cơ chui tọt vào mây mù biến mất tăm. Hắn phải nắm thời cơ trước khi Ma Long Tử giải quyết xong Lâm Tranh để cứu bằng được Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.
Nếu không cục diện sẽ trở nên bất lợi khó lường.