Mã Chu gật đầu, “Lương Quốc Công nếu có suy nghĩ nhưtliế, thiên hạ có thể định”.
“Ta nói bận rộn chính là chuyện khác” Tiêu Bố Y vừa đi vừa nói, “Lúc này đạo phi rõ ràng là chuyện cần phải xừ lý trước tiên, nhưng để tiêu tan thành kiến cùa sĩ tộc đối với hàn môn thì cũng là chuyện làm cho người ta đau đầu”.
Mã Chu đừng lại, Tiêu Bố Y cảm giác được động tĩnh cùa hắn, xoay người qua, “Ngươi thấy không thể?”
Mã Chu phấn chẵn nói: “Lương Quốc Công chi cần có tấm lòng này, đã là chuyện may mắn cùa hàn sĩ trong thiên hạ”.
“Ngươi không cẩn cảm tạ sớm” Tiêu Bố Y cười khoát tay, “Ta nói là một chuyện, thật áp dụng được cũng là chuyện rất là khó khăn” Hắn nhìn ra phương xa, than nhẹ một tiếng. Giờ khắc này Mã Chu nhìn thấy, phát hiện chỗ khác biệt cùa Tiêu Bố Y, bọn họ thoạt nhìn cực kỳ khác nhau, nhưng Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng cũng đã làm cho lòng hắn rung động.
Hắn biết, loại thờ đài này cùng với tiếng nhạc cùa ông lão mù, đều là phát ra từ trong tấm lòng!
“Thật ra ngươi không có được sử dụng, nhìn như là một hiện tượng ngẫu nhiên, nhưng môn phiệt ảnh hường thâm căn cố đế mấy trăm năm qua” Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Sĩ tộc cùng hàn môn con đường khác nhau như chó với mèo, sĩ tộc xem thường hàn môn đơn giản là quan niệm có sự khác biệt rất nhiều. Trên thực tế, bọn họ ít tiệp xúc dân sinh, lại càng không biết nỗi khồ cùa dàn chúng, khó trárứi khòi là từ góc độ cao cao tại thượng để suy xét vẫn đề, muốn thay đổi góc độ cùa bọn họ, cũng không phải là chuyện một ngày..
Mã Chu liên tục gật đầu, “Lương Quốc Công nói rất đúng, nhưng chúng ta vẫn phải làm, có đúng không?”
Tiêu Bố Y cười khẽ, vỗ vỗ vai hắn. “Ngươi nói không sai, chúng ta cũng phải đi ra bước đầu tiên này, Tiết Hoài ân là bước thừ đò xét cùa ta, mà ngươi chính là bước đi mấu chốt cùa ta!”
Mã Chu có chút hồ đồ, Tiêu Bố Y cũng đã dẫn theo Mã Chu đi tới Nạp hiền quán ở Lương Còng phù.
Sớm có binh sĩ tiến lẻn tra hỏi, “Muốn làm cái gi?”
Tiêu Bố Y đưa tay vuốt lẽn trên mặt, bộ râu quai nón đã roi xuống trên tay. Mã Chu trước mắt sáng ngời, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai hàng lông mày như đao. ánh mắt sáng ngời, gương mặt sắc nét như đao khắc, không khòi thẳm than một tiếng, hay cho một hán từ.
Mới vừa rồi Tiêu Bố Y hòa nhã, thoạt nhìn bất quá chi như là một người buôn bán, nhưng giờ phút này Tiêu Bố Y mún môi, vẻ nghiêm nghị xuất hiện, thoạt nhìn quý không thể nói. Bỉnh sĩ nhìn thấy là Tiêu Bố Y, vội vàng quỳ xuống nói: “Tham kiến Lương Quốc Còng, thuộc ầạ không biết Lương Quốc Công giá lâm..
“Miễn lễ” Tiêu Bố Y khoát khoát tay, “Người không biết không trácầ”.
Binh sĩ thối lui sang hai bẽn, Tiêu Bố Y lại trực tiệp đi trước, dọc theo đường đi thù vệ đều quỳ xuống, Mã Chu mặc dù cuồng, nhưng lại vẫn như đi trẽn mây, như đaog ờ trong
Sớm có binh sĩ thõng tri cho Nạp hiền quán Tây Môn Sờ Tài, Tây Môn Sờ Tài bước nhanh ra đón, đại lễ tham bái nói: “Lương Quốc Công giá lâm, thuộc hạ không có tiệp đón từ xa, vạn lần xin thứtội”.
Nghiêng nhìn thấy Mã Chu ờ một bên, Tày Môn Sờ Tài hơi giật mình, cảm giác có cầút không đúng.
Mặc đù mỗi ngày tiệp kiến người cầu chức vô số kể, nhưng Tây Môn Sờ Tài lại vẫn nhớ rõ Mã Chu, đơn giản là Mã Chu bản thân hào phóng không kềm chế, tới nơi này lại còn mang theo hồ lô rượu, trong tiăm ngàn người cũng chỉ có một mình Mã Chu.
Tiêu Bố Y khoát tay cho Tây Môn Sờ Tài đứng đậy, tất cả cừ chi bình tĩnh. Hắn khác với Dương Quảng, không cần cung điện hoa lệ cùng các nhân tố hoành tráng bên ngoài để biểu hiện sự uy nghiêm. Chi cần hắn thích, hắn có thể cùng người ăn xin xưng huynh gọi đệ, chỉ cần hắn thích, bách quan Đông Đô cũng phải phù phục dưới chân hắn.
Đi tới quán lộ trình cũng không xa xôi, nhưng Mã Chu đi theo sau Tiêu Bố Y, lại cảm thấy bóng lưng này càng ngày càng cao lớn, áp lực làm cho gười bên ngoài cơ hồ không thờ nổi. Nếu không phải hắn cùng Tiêu Bố Y một đường đi tới. tầì thật sự hoài nghi người râu quai nón cùng hắn uống rượu kia có phải là Tiêu Bố Y ờ trước mắt hay không nữa!
Tiêu Bố Y người đang ờ cao vị, quan viên Nạp hiền quán đều đi tới tham bái, Mã Chu cũng không thi lễ, một là không quen, hai là có cầút mờ mịt, lại có vè hạc giữa bầy gà. Tiêu Bố Y lơ đểnh, cũng không có trách cứ.
“Khảo công Thị lang, người này ngươi có nhận ra không?” Tiêu Bố Y đưa tay chi Mã Chu ầỏi, thanh âm cùa hắn bình tĩnh, làm cho người ta nghe không ra tâm ý.
Tây Môn Sở Tài vội vàng nói: “Người này gọi là Mã Chu, nhân sĩ Bác Châu, từng đến Nạp hiền quán tự tiến cừ” Tây Môn Sở Tài đù sao cũng có chút tài học, chi bằng phần trí nhớ này đã là không kém.
Tiêu Bố Y gật đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn, “Tây Môn Tầị lang… Đối với người này đã từng có bình xét gì chưa?”
Hắn xoay người giải thích với Mã Chu: “Trong nạp hiền quán có quy củ, mỗi ngày người đến phải trong vòng ba ngày phải cho lời bình phẩm, người đủ tư cách thì giao cho Ngụy Ngự Sừ khảo sát dùng thử trong ba tháng, sau đó xem biểu hiện mà quyết định nhận đuổi”.