Lúc này nàng mới kể lại ngọn nguồn sự tình, trọng điểm cường điệu Ðồng Liên Tĩnh dẫn Lạc Mãng tơi nơi này không phải là ý của Ðồng Liên Tích, nói rõ ý định ban đầu của Ðồng Liên Tích là Vân Tri Thu nàng muốn hoàn thành phó thác của Giang Nhất Nhất mơi bức Ðồng Liên Tích làm như vậy.
Nói rõ ràng mọi chuyện ngay trước mặt Lạc Mãng, cũng là muốn giữ mạng cho Ðồng Liên Tích.
Không ngờ rằng, Lạc Mãng đợi chính là vì cái này, chính là muốn biết mục đích chân chính cua Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu, muốn biết vì sao hai ngươi phải xen vào việc này
– Ngươi bản danh gọi Giang Vân?
Lạc Mãng coi chừng Ðồng Liên Tích hoi một tiếng.
– Vâng!
Ðồng Liên Tích nghẹn ngào gật đầu.
Lạc Mãng khẽ thở dài, nói:
– Gọi đã quen rồi, cứ gọi ngươi là Ðồng Liên Tích thôi, đưng qùy nữa, đứng lên đi.
Ðồng Liên Tích lắc đầu, lúc này tâm thái chuộc tội khó mà nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục quỳ mới biểu đạt được suy nghĩ trong lòng.
Lạc Mãng lại thán nói:
– Liên Tích, đứng lên đi, kỳ thực ta sớm biết ngươi là thám tư người khác cài cắm bên cạnh mình năm đó sau trận thích sát kia, một tên thích khách trong đó rơi vào tay ta, ta sớm đã tra ra manh mối!
Ðồng Liên Tích đột nhiên ngẩng đầu, đầy mặt lệ ngân, nước mắt tuông xuống đầy là khó tin nhìn hắn.
Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu sửng sốt, không trách được gia hỏa này không chút nào cho là quái lạ, thì ra sớm đã biết.
Miêu Nghị thử hỏi một tiếng:
– Ngươi sớm biế nàng là thám tử. Vì sao còn lưu nàng bên người?
Lạc Mãng đứng dậy đỡ Ðồng Liên Tích lên:
– Lưu thám tử ở bên người, chưa hẳn là chuyện xấu, đuổi người này còn tới người khác, lại phải điều tra từ đầu, có mục tiêu để ứng đối cũng bớt việc rất nhiều, mấy năm nay ta không vướng phải phiền toái gì cũng nhờ công lao của người.
Nói rồi đưa tay giúp Ðồng Liên Tích lau đi nước mắt.
Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu nhau, đại khái đã hiểu ra, kỳ thực cũng tương tự như chuyện hai người lưu lại Phi Hồng.
Ðồng Liên Tích hơi ngẩn người coi chừng Lạc Mãng nửa ngày vẫn chưa hồi thần được.
Miêu Nghị đứng lên, nói:
– Nếu đã như thế, Lạc soái không tính toán truy cứu việc này?
Y là muốn hỏi có bỏ qua cho Ðồng Liên Tích không.
Lạc Mãng thuận tay dìu Ðồng Liên Tích ngồi ở một bên, xoay người đối mặt Miêu Nghị:
Phu phụ Vương gia đã ra mặt làm chủ. Lạc mổ không đến nỗi không biết điều thế đâu.
Miêu Nghị cười nhạt nói:
– Bản vương làm gì quản được Lạc Soái.
Lạc Mãng lắc đầu khẽ thở dài một tiếng:
– Nhưng bản soái muốn kết giao bằng hưu với vương gia, chỉ là không biết có thể trèo cao được hay không.
Phu phụ Miêu Nghị nhìn nhau, hơi ngoài ý, không ngờ Lạc Mãng sẽ trực tiếp nói ra lời này, Miêu Nghị tâm tồn hoài nghi nói:
– Làm gì có chuyện trèo cao hay không, chi là nếu để Quảng Lệnh Công biết được, sợ rằng sẽ bất lợi với ngươi!
Lạc Mãng chầm chậm bồi hồi tại trong sảnh, nhìn như lầm bầm nói:
– Thiên hạ nay loạn tượng tùng sinh, tựa hồ không thái bình như bề ngoài. Doanh Cưu Quang sụp. Hạo Ðức Phương cũng sụp, Yêu Tăng Nam Ba xuất thế, Hạ Hầu gia xảy ra đại loạn, còn có một số chuyện lung tung rối loạn không ngừng xảy ra, chắc là vương gia cũng nhận được tin tức, hai nơi trên Thiên cung đồng thời tao ngộ đột tập, không ngờ lại có chuyện như vậy! Thiên hạ này có vẻ càng lúc càng không bình thường, trong tối vân ba quỷ quyệt, ta thật sự nhìn không rõ đâu là chân tương, có hơi lo lắng… Nghĩ tới nghĩ lui, kết giao thêm bằng hữu luôn là không sai.