Lãnh Thiên Minh lo lắng hỏi.
“Có lẽ là Đại Vương mệt mỏi, mấy ngày gần đây, sức khỏe ngài ấy ngày càng kém”.
Lãnh Liệt Vương từ từ mở mắt: “Tề Dung có ở đây không? Thần An có đây không?”
Lãnh Thiên Minh vội gọi Tề Dung và Mộ Như Tuyết ôm Lãnh Thần An đến.
Tề Dung rơi nước mắt nhìn vị Đại Vương mà ông ta đã phụ tá từ khi còn nhỏ đến lớn, nhịn không được nói: “Đại Vương không cần lo lắng, cứ an tâm dưỡng thương là được. Hoàng thượng thông minh hơn người, chắc chắn sẽ dẫn dắt Bắc Lương ta ngày càng lớn mạnh”.
Lãnh Liệt Vương gật đầu cười, nói: “Tề tướng, đã vất vả cho ngươi rồi, may là lúc trước ta nghe lời ngươi nên mới không phạm phải sai lầm. Ngươi đã cứu lấy Bắc Lương”.
Tề Dung lắc đầu đáp: “Đại Vương, ngài đừng nói như vậy, ngài cũng chỉ vì tương lai Bắc Lương mà thôi. Thần hiểu mà!”
Lãnh Liệt Vương không nói gì thêm mà nhìn về phía đứa trẻ trong ngực Mộ Như Tuyết. Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta muốn ôm một đứa trẻ vào lòng nhưng không đủ sức. Ông ta từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Lãnh Thần An, sau đó nở một nụ cười mãn nguyện, rồi bỗng nhiên, tay ông ta rủ xuống…
“Phụ vương…”
Lãnh Thiên Minh hét lên một tiếng rồi quỳ sụp xuống đất, khóc nức nở
“Đại Vương…”
Lãnh Liệt Vương đã ra đi, người đã từng khiến tất cả mọi người ở phía bắc Trung Nguyên khiếp vía mỗi khi nghe thấy tên… đã vĩnh viễn ra đi.