Diêu Mãnh nói: “Thế này không được, thế kia cũng không xong, phải chăng bọn ta chuẩn bị ngân lượng vì Tiểu Miêu chuộc thân sao? Nếu như bị lão Cố béo biết trước, khẳng định sẽ đòi giá trên trời.”
Cao Ngạn đáp: “Còn hai ngày nữa mới đến Biên Hoang tập, để hai huynh đệ bọn ta nghĩ ra được một phương pháp thỏa đáng. Nói cho cùng Biên Hoang tập là địa phương của bọn ta, những lão bản sở hữu thanh lâu đều là người mình, cùng lắm thì xin bọn họ rộng lòng giúp đỡ, không muốn trả giá, bọn ta mới có thể tranh thủ một giá, đòi nàng trở lại.” xem tại TruyenFull.vn
Diêu Mãnh đột nhiên nói: “Ngươi nói thật đơn giản, lão bản thanh lâu lớn nhất Biên Hoang tập là Hồng Tử Xuân, con người này động đến sanh ý là mất hết tính người, lục thân bất nhận. Nhìn thấy Tiểu Miêu có thể kiếm cho y một khoản tiền lớn, còn chịu cùng bọn ta xưng huynh gọi đệ sao? Con bà nó! Vấn đề này chỉ cần đem chút đồ đến chỗ Phí Nhị Phiết để cầm, là có đủ tài lực mua lại Tiểu Miêu.”
Cao Ngạn than: “Thật khiến người ta đau đầu, để bọn ta suy nghĩ kỹ lại đã.”
:77:
Lưu Dụ tại khách sảnh nhà riêng đợi một chốc, Tư Mã Nguyên Hiển y hẹn phó ước, đem toàn bộ thủ hạ lưu ở bên ngoài, phụ giúp nhiệm vụ bảo vệ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tư Mã Nguyên Hiển vui vẻ nói: “Kỳ chiêu của Lưu huynh sáng nay ứng phó Lưu Lao Chi rất tuyệt vời, cha ta cũng tán thưởng huynh!
Tuyệt diệu là bọn ta có thể đem quan hệ với Lưu huynh một phát phủi sạch, làm cho Lưu Lao Chi không khám phá ra được giữa bọn ta có hiệp nghị bí mật, chỉ có thể nghi thần nghi quỷ. Ngược lại bọn ta cũng không thể ngờ được huynh đã nhìn ra bọn ta từ Phương Linh biết được chỗ cất giấu tang vật của đạo tặc.”
Lưu Dụ nhân cơ hội nói: “Đem Phương Linh giải tới Kiến Khang, chính là biểu thị chút tâm ý của ty chức hướng về Vương gia và công tử.”
Tư Mã Nguyên Hiển hào khí nói: “Lưu huynh không cần tự xưng ty chức, bọn ta cũng như bọn giang hồ bình thường kết giao, chỉ cần Lưu huynh chân tâm thành ý vì triều đình ra sức, không cần phải câu thúc lễ nghi trên dưới.”
Lưu Dụ lại thêm một bước nữa hiểu rõ Tư Mã Nguyên Hiển hơn. Y đối với hồi đồng tâm hiệp lực ứng phó sự việc “Ẩn Long”, cho đến thời khắc này vẫn còn hoài niệm dư vị.
Tư Mã Nguyên Hiển và Tư Mã Đạo Tử cách cư xử không giống nhau. Tư Mã Nguyên Hiển từ sau sự kiện đó mới có kinh nghiệm thực chiến, qua đó mà lý giải được ưu điểm của địch nhân và khuyết điểm của Kiến Khang quân, tự thân thể nghiệm những thiếu sót của bản thân, so ra y còn nắm rõ tình hính thực tế hơn cha y? Hơn nữa thủ hạ không có những người có thể dùng được, bởi vậy Lưu Dụ gã trở thành thiên lý mã của y, lại khiến y lúc đó được hưởng niềm vui kề vai tác chiến trên Đại Giang.
Tư Mã Đạo Tử thì lại cao cao tại thượng, sẽ không phát sinh cảm tình đối với Lưu Dụ gã, chỉ sẽ lạnh lùng vô tình dựa vào quan hệ lợi hại, coi Lưu Dụ gã như một công cụ, khi Lưu Dụ mất đi giá trị lợi dụng thì vứt bỏ không luyến tiếc.
Biểu hiện của Lưu Dụ càng xuất sắc, ý định muốn giết gã của Tư Mã Đạo Tử càng mãnh liệt.
Chỉ nhìn hình dáng vội vàng của Tư Mã Nguyên Hiển đến gặp mình, hiển nhiên y hận mình không ngay lập tức vì y phân ưu, giải quyết tất cả mọi nan đề.
Gã cũng không thể không thừa nhận, Tư Mã Nguyên Hiển chẳng những làm cho gã thay đổi ấn tượng, còn khiến cho gã tăng hảo cảm nhiều hơn. Nói cho cùng đây cũng là công lao của Yến Phi. Yến Phi cố nhiên là người mỵ lực sung mãn, nhưng gã có thể làm thay đổi Tư Mã Nguyên Hiển, thay đổi tình thế bất lưỡng lập của song phương, là do thái độ chân thành đãi người của Yến Phi, không coi Tư Mã Nguyên Hiển lúc đấy là tù nhân dưới thềm, hiện tại hồi báo lại do Lưu Dụ gã hưởng.
Lưu Dụ gật đầu: “Công tử tuyệt không cần hoài nghi, ta đã hướng tới Vương Gia tuyên thệ vĩnh viễn không cùng y đối địch.”
Tư Mã Nguyên Hiển: “Ta hiểu rõ Yến Phi và Lưu huynh đều là người nhất ngôn cửu đỉnh, bởi vậy ta so với cha ta yên tâm hơn. Cha ta hiện nay cho ta toàn quyền phụ trách việc hợp tác cùng Lưu huynh, chỉ cần Lưu huynh tận tâm tận lực vì triều đình ra sức, tương lai ta tuyệt sẽ không bạc đãi Lưu huynh.”
Lưu Dụ thầm thở dài một hơi. Tư Mã Nguyên Hiển vẫn chưa bị quyền lực hoàn toàn hủ hóa. Đương nhiên lời nói của hắn so với Tư Mã Đạo Tử già giặn xảo quyệt, vẫn dễ nắm bắt hơn. Dù sao Tư Mã Nguyên Hiển tuổi trẻ, nhiệt huyết vẫn còn chảy trong cơ thể.
Tư Mã Nguyên Hiển tiếp tục nói: “Cha ta nói Lưu huynh có thể thỉnh Yến Phi đến đối phó Tôn Ân, thật sự làm được không?”
Trong lòng Lưu Dụ máy động: “Chắc không có vấn đề, chỉ cần công tử gật đầu, ta còn có thể thỉnh Đồ Phụng Tam lại giúp đỡ, để mọi người bọn ta có thể cùng sánh vai tác chiến.”
Ánh mắt Tư Mã Nguyên Hiển lập tức lóe sáng, hưng phấn nói: “Điều này rất tuyệt vời! Lưu huynh có thể phóng tay mà làm.”
Lưu Dụ hiểu rằng cái Tư Mã Nguyên Hiển hiện tại rất mong muốn là vẽ ra một bức tranh mỹ lệ hoàn chỉnh đối với viễn cảnh phía trước. Đó là đại kế nam bình Tôn Ân, tây chống Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn. Gã bèn nói: “Điều lý tưởng nhất bây giờ là Tạ Diễm cùng Lưu Lao Chi đem binh bình loạn, Hoàn Huyền mới không có chỗ thi triển thủ đoạn. Nhưng lý tưởng chỉ là lý tưởng. Bọn ta phải dự phòng kế hoạch xấu nhất.”
Khuôn mặt Tư Mã Nguyên Hiểm bao phủ một lớp sương mù, than thở: “Sáng nay ta từng đề nghị với cha, sau khi hoãn lại ngày xuất binh Nam chinh, đem đại quân cải tổ, nên do Lưu huynh chỉ huy một cánh quân trong đó, ông ta lại sớm cương quyết cự tuyệt. Sự phân tích của ông ấy rất có đạo lý, Lưu Lao Chi là người nắm đại quyền Bắc Phủ binh, y sẵn sàng giao ra một bộ phận binh lực, bởi vì đối phương là Tạ Diễm. Tạ Diễm lại là người mà bọn người cao môn Kiến Khang hy vọng, nếu như nỗ lực thay đổi sự an bài này, tất sẽ sinh ra rắc rối, trước mắt chưa thấy lợi đã thấy hại.”
Lưu Dụ đáp: “Sự quyết định của Vương gia là đúng.”
Tư Mã Nguyên Hiển khiêm tốn hỏi: “Tình huống tồi tệ nhất là thế nào?”
Lưu Dụ bình tĩnh: “Tình huống tồi tệ nhất, chính là đang lúc binh bình loạn chia làm hai lộ nam hạ, cả hai cánh quân đều phải độc lập tác chiến, lại bị Từ Đạo Phúc nắm rõ được tình hình, dụ địch vào sâu, sau đó mới tránh cường đón nhược, lấy thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai, chỉ huy đánh cánh quân yếu hơn. Lúc ấy cánh quân kia muốn cứu cũng không có khả năng, chỉ còn cách lui về Bắc phương, từ công chuyển thành thủ.”
Sự phân tích này của gã là nhờ bản thân đã trải qua suy đi tính lại nhiều lần, mới đưa ra nhận định chính xác nhất. Bởi vì sự suy đoán này đối với việc cha con Tư Mã Đạo Tử có sẵn sàng trọng dụng mình hay không đóng vai trò quyết định.
Nếu cho rằng trong tương lai tình hình binh bình loạn đi ngược lại những gì gã dự đoán, liệu cha con Tư Mã Đạo Tử còn có tin tưởng đối với gã không?
Nhưng nếu như tình thế gã dự liệu từng bước, từng bước xuất hiện, cha con Tư Mã Đạo Tử sẽ nhìn gã bằng con mắt khác, mà trong tình hình không có người có thể dùng được, gã sẽ biến thành sự chọn lựa duy nhất, cứu tinh của triều đình.
Gã dám nói hiện thời ở Kiến Khang bản thân là người có đủ tư cách phán đoán tình hình này xuất hiện nhất hơn cả Lưu Lao Chi. Vì gã chẳng những hiểu rõ Lưu Lao Chi và Tạ Diễm, càng hiểu rõ thủ đoạn của Từ Đạo Phúc.
Tư Mã Nguyên Hiển biến sắc: “Lưu Huynh có đem những lời này nói với Tạ Diễm chưa?”
Lưu Dụ cười khổ: “Nói qua thì thế nào? Tướng ở ngoài, quân mệnh có chỗ không phải nghe, hà huống là Tạ Diễm?”
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Nếu tình hình phát sinh như những lời Lưu huynh vừa nói , sẽ thành một cục diện như thế nào?”
Lưu Dụ hỏi: “Tạm thời đem phương diện tình huống phát triển bỏ qua một bên, bàn xem Hoàn Huyền sẽ lợi dụng tình thế đó như thế nào?”
Tư Mã Nguyên Hiển đáp: “Hoàn Huyền sẽ nắm bắt cơ hội tạo phản.”
Lưu Dụ: “Y xác thực sẽ tạo phản, nhưng đầu tiên phải thu thập Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham. Khi triều đình không thể lưu tâm đến vấn đề Kinh Châu, y mới có thể phóng tay mà làm, chuẩn bị đoạt chính quyền.”
Tư Mã Nguyên Hiển thần sắc ưu tư trầm trọng, cặp lông mày nhíu lại, rõ ràng đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng chắc chắn nghĩ mãi không ra.
Lưu Dụ: “Khi quân bình loạn thua lui về phương Bắc, Thiên Sư quân nắm giữ hơn nghìn chiến thuyền lớn nhỏ, sẽ từ hải lộ ồ ạt bắc thượng, trực tiếp công đánh các thành trì xung quanh Kiến Khang, giữ làm cứ điểm, dần dần tạo thành thế bao vây đối với Kiến Khang, để Kiến Khang trở nên cô lập. Trong tình hình như thế, Kiến Khang có thể giữ được bao lâu nữa?”
Tư Mã Nguyên Hiển hít một hơi lãnh khí, hỏi: “Tình hình không đến mức ác liệt như thế chứ?”
Lưu Dụ trả lời: “Ta nói đây là tình hình tồi tệ nhất, hy vọng tình huống sẽ không phát triển đến mức như vậy, nhưng bọn ta không thể không suy đoán đến tình hình tồi tệ nhất.”
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Hoàn Huyền khẳng định sẽ không trợ giúp bọn ta.”
Lưu Dụ đồng ý: “Điều ấy là đương nhiên. Hắn sẽ còn quay sang hỗ trợ Thiên Sư quân phong tỏa thượng du.”
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: “Đến lúc đó bọn ta có thể làm thế nào đây?”
Lưu Dụ phí bao nhiêu lời lẽ như vậy, chỉ là đợi câu này, nói: “Phải xem bọn ta có sớm chuẩn bị hay không?”
Tư Mã Nguyên Hiển ngơ ngác hỏi: “Bọn ta hiện tại có thể làm chuyện gì?”
Lưu Dụ đáp: “Khi binh bình loạn bị thua lui trở về Bắc, tương quan đảo ngược, phải chống đỡ Thiên Sư quân với binh lực đến hai mươi vạn người, chiến thuyền hơn một nghìn chiếc, chẳng khác lấy trứng trọi đá. Kế sách duy nhất, là đợi Thiên Sư quân lao sư động chúng bắc thượng công đánh Kiến Khang, đem chiến tuyến kéo dài vô hạn, tước bớt nhuệ khí. Sau đó, bọn ta lấy kỳ binh tập kích hậu phương rộng lớn của Thiên Sư quân, còn uy hiếp đến đường tiếp tế lương thảo của bọn chúng, may ra bọn ta có hy vọng lấy ít thắng nhiều, đánh tan Thiên Sư quân.”
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: “Cánh quân này cần bao nhiêu người?”
Lưu Dụ đáp: “Tối thiểu phải một vạn người, mà phải là binh lính tinh nhuệ dày dạn kinh nghiệm chiến trường, nếu không khó có thể tạo nên uy hiếp lớn đối với Thiên Sư quân.”
Tư Mã Nguyên Hiển trên mặt lộ vẻ khó khăn, cau mày nói: “Nếu xuất hiện tình hình như Lưu huynh nói, binh lính phải lưu lại phòng thủ Kiến Khang, làm sao có thể điều động một vạn tinh binh cho Lưu huynh đây?”
Lưu Dụ đã sớm đoán y sẽ hỏi câu này, nói: “Hiện tại Quảng Lăng có bao nhiêu Bắc Phủ binh?”
Tư Mã Nguyên Hiển trả lời: “Bất quá hai ngàn người.”
Lưu Dụ lại hỏi: “Thêm binh lính bên Tạ Diễm rút trở về thì thế nào?”
Tư Mã Hiển nói: “Không phải ngươi muốn tinh binh sao? Bại binh sao có đủ dũng cảm?”
Lưu Dụ đáp: “Đấy phải xem sức hiệu triệu của ta đối với bọn họ.”
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Tạ Diễm nếu chiến bại, bất luận sống chết, ngươi đều khó nắm quyền chủ soái, càng khó qua ải Lưu Lao Chi.”
Lưu Dụ biết y đã động lòng, cười nhẹ: “Lưu Lao Chi đánh giặc không lập được công trạng gì, thân sẽ mang tội, còn đến lượt y lên tiếng ư. Huống hồ điều động Bắc Phủ binh tịnh không phải quyền hạn của y.”
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Sự việc rất quan trọng, ta phải trở về thương lượng cẩn thận với cha ta.”
Lưu Dụ lại chỉ cho y làm sao dùng giang hồ thủ pháp trực tiếp liên lạc với mình, Tư Mã Nguyên Hiển cảm thấy rất thú vị, sau khi rõ ràng, vội vàng bỏ đi.
Chú thích:
* Ý chỉ những ma ma trong lầu xanh