Việc này lại khiến cho hắn thầm cảm thấy may mắn. cũng may không có đem con gái đưa vào cung, nếu không hại con gái không nói, giấc mộng làm tướng quốc của hắn cũng làm không được vài ngày.
Chính vì xảy ra việc này. thành kiến của Độc Cô Hạo Nhiên đối với Lý Khánh An cũng giảm đi vài phần, hơn nữa được Bùi Mân khuyên giải lần này, hắn cũng có vài phần động lòng, hiện tại mấu chốt là sĩ diện của hắn khó mà xuống nước được.
Bùi Mân đã nhìn ra tỷ phu cũng động lòng rồi, liền lại tiếp tục khuyên hắn nói: “buổi chiều hôm nay ra khỏi thành nghênh đón Khánh An. ngươi không có mặt ở hiện trường, nhưng ta đã đi ra ngoài nghênh đón. Có thể thấy được thái tử rất tin cậy hắn. Hiện tại Thánh Thượng gặp phải bất trắc, mắt thấy thái tử sắp đăng cơ, cho nên Lý Khánh An mới phải vội vả trở về gấp như thế. Như vậy, hắn liền có công trong việc ủng hộ thái tử đăng cơ, luận công ban thưởng, hắn sẽ là người xếp đầu bảng. Đồng thời, những kẻ như Dương Quốc Trung. Trần Hi Liệt cũng sẽ bị biếm truất. Thái tử tất sẽ đề bạt một đám người mới, mà ngươi là trượng nhân của Lý Khánh An. cũng từng làm tướng quốc. Nếu hắn thay ngươi nói mấy câu. như vậy ở tân chính sự đường nhất định sẽ có vị trí của ngươi. Hạo Nhiên, người khác nằm mơ cũng không có được, ngươi lại có được dễ như trở bàn tay, cho nên ta mới nói. đây là cơ hội của ngươi a!”
Đã nói đến bước này rồi. nếu nói Độc Cô Hạo Nhiên còn không động tâm. đó chính là lừa mình dối người, hắn nằm mơ cũng muốn trở lại cương vị tướng quốc, muốn đem con gái đưa vào cung, kỳ thật cũng chính là vì tướng vị. Việc khuyên bảo của Bùi Mân rốt cục đã đả động được hắn. hắn thở dài một hơi nói: “Ta không phải vì cái tướng vị gì cả. ta chỉ vì muốn tốt cho con gái mà thôi. Ta cũng không muốn cho con gái phải chịu ấm ức. đành vậy, vì con gái, ta liền dẹp đi cái sĩ diện già của mình, đi cùng hắn uống chén rượu vậy!”
Bùi Mân thấy hắn đáp ứng rồi, không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói: “Có ta ở đây mà! Ta sẽ dàn hòa cho các ngươi, sẽ không để cho ngươi cảm thấy ngại ngùng đâu. chúng ta đi thôi!”
Hai người đứng lên. một trước một sau đi về phía trước viện.
Tiệc rượu đã được dọn xong, kỳ thật chỉ là buổi tiệc gia đình, các loại sơn hào hải vị được đặt đầy ra cả bàn tiệc, rượu là loại rượu nho tốt nhất của Cao Xương, ở trong hầm rượu của Độc Cô gia đã được cất giấu hai mươi năm. chỉ có lần trước Minh Nguyệt thành hôn từng lấy ra một lần.
Chủ khách cũng không nhiều, vợ chồng Độc Cô Hạo Nhiên, vợ chồng Bùi Mân cùng với hai người con trai là mình Ý và Tri Lễ. cộng thêm hai cô gái. Minh Châu và Bùi Vũ. Ngoài ra. Trương phu nhân cũng có tham gia yến tiệc, tổng cộng mười người, vừa chỉ một bàn tiệc. Độc Cô Hạo Nhiên là chủ nhân, ngồi ở vị trí ngay chính giữa. hai bên là Bùi Mân và Lý Khánh An ngồi. những nữ nhân và các con thì tùy ý mà ngồi. Kỳ thật luận bối phận trong nhà. thì Trương phu nhân phải ngồi trên vị trí chủ tọa. nhưng bà chết sống cũng không chịu ngồi, mọi người đành phải để bà ấy tùy ý mà ngồi.
Bùi phu nhân thấy trượng phu nghe lời khuyên mà đi ra. bà không khỏi vui mừng ra mặt. đích thân rót rượu cho mọi người, bà rót cho trượng phu và Bùi Mân mỗi người một ly trước, lại rót đầy một ly cho Lý Khánh An. có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là Minh Nguyệt không thể trở về cùng một lúc. nếu không cả nhà đã được tề tựu đông đủ rồi.”
Lúc này Minh Châu đã tẩy đi những son phấn trên mặt đi, thay đổi một chiếc váy dài bình thường khác, sự bất mãn lúc nãy vì bị mẫu thân la mắng, nàng sớm đã quăng lên chín từng mây rồi. nàng bứt một trái nho, ném vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Nương, tỷ tỷ bên đó cũng là một đại gia đình, nếu tỷ ấy trở về. cả nhà bên đó sẽ lộn xộn mất.”
Bùi phu nhân trừng mắt nhìn nàng một cái. nói: “người lớn nói chuyện, con nít đừng có mà xen vào!”
Minh Châu cúi đầu xuống, bĩu môi nói khẽ: “Lúc nảy còn nói con không hiền chuyện, lúc này lại nói con là con nít.”
Bùi phu nhân thấy nàng còn dám đáp trả lại, tức giận đến lớn tiếng mắng nàng: “Ngươi không nói chuyện không ai cho rằng ngươi là kẻ câm cả. Ngươi xem xem người ta Vũ nhi, nhỏ hơn ngươi nhiều lắm. nhưng người ta nhu mì lễ phép, đâu có như người cứ nói năng bữa bãi, làm cho người ta cảm thấy một chút giáo dường cũng không có.”
“Thế cũng là bởi vì mẫu thán đã không dạy cho tốt!” Minh Châu vểnh môi cãi lại nói.
“ngươi! “ Bùi phu nhân tức giận đến đem bầu rượu đặt xuống bàn một cái thật mạnh.
thê tử của Bùi Mân vội vàng khuyên nhủ: “Đại tỷ, hôm nay là ngày Khánh An trở về nhà. khó được mọi người đoàn tụ như vậy, tỷ đừng có mà giận Minh Châu nữa.”
Trương phu nhân cũng cười nói: “Đều là người một nhà cả mà. trong bữa tiệc gia đình nói nói cười cười cũng là chuyện bình thường. Minh Châu ở bên ngoài vẫn rất ngoan ngoãn lễ phép, tuyệt đối không bữa một câu nào cả. cứu cứu của nó, Hạo Nhiên, các ngươi nói đúng không nào!”
Độc Cô Hạo Nhiên và Bùi Mân đều gật gật đầu. Bùi Mân cười nói: “Đại tỷ, kệ đi! Dù sao cũng là gia yến. không có người ngoài nào cả. ta cũng cảm thấy mọi người thoải mái một chút vẫn tốt hơn.”
Bùi phu nhân thấy tất cả mọi người cũng đều nói như vậy. chỉ đành trừng mắt nhìn con gái một cái: “Hừ! Quay đầu lại sẽ thu thập ngươi sau.”
Minh Châu khe khẽ lè đầu lưỡi ra một cái. xoay chuyển ánh mắt. đã thấy Lý Khánh An bưng chén rượu đang nhìn nàng, trong mắt mang một tia cười trêu chọc, Minh Châu đành phải phẫn nộ mà ngoảnh đầu đi, đi trò chuyện cùng với Bùi Vũ.
Lúc này, Bùi phu nhân lại cười nói với Lý Khánh An: “Thất Lang lần này trở về. chuẩn bị ở lại bao lâu thế?”
Lý Khánh An vội vàng khom người nói: “Công việc ở An Tây bận rộn. Khánh An nhiều nhất chỉ có thể ở lại nửa tháng mà thôi. Nếu sự việc thuận lợi. thì Khánh An có lẽ chỉ có thể ở lại được mười hôm thôi.”
Độc Cô Hạo Nhiên mở miệng nói: “Vậy ngươi trở về là làm chuyện gì thế?”
Lý Khánh An nói một cách rất lễ phép: “Lần này trở về vốn dĩ là muốn hồi bẩm với Thánh Thượng tình hình của Hà Trung. Nhưng Khanh An ở dọc đường nghe nói Thánh Thượng gặp chuyện không may, lại lo lắng cục diện hỗn loạn trong triều, liền vội vàng tới gấp để duy trì trật tự trong triều.”
“ừm! Ta nghe nói ngươi dẫn theo ba nghìn kỵ binh trở về, hơn nữa thái tử cũng chuẩn ngươi vào thành đóng quân, vậy ngươi cần phải ước thúc quân kỷ, không thể để cho bọn lính ở kinh thành gây chuyện.”
“Trượng nhân xin hãy yên tâm. quân An Tây từ trước đến nay quân kỷ nghiêm minh, tuyệt đối sẽ không ở kinh thành gây sự.”
Bùi phu nhân thấy Lý Khánh An đã giáp mặt cùng trượng nhân, bà e sợ trượng phu ngạo mạn không nể tình, làm hòng ý tốt của Lý Khánh An. liền vội vàng ra hiệu bằng mắt cho huynh đệ.
Bùi Mân hiểu ý, liền cười ha hả đứng dậy nâng chén nói: “Lại đây! Chén rượu này là vì Khánh An về nhà tẩy trần ăn mừng hợp mặt. chúng ta cùng nhau cạn hết nó đi. Chúc Khánh An sớm được quý tử. chúc tỷ tỷ, tỷ phu sớm bồng cháu ngoại, chúc Trương phu nhân giữa mãi tuổi thanh xuân, cũng chúc Minh Châu sớm ngày tìm được lang quân như ý, đương nhiên cũng chúc Minh Ý và Tri lễ nhanh chóng làm quan phát tài. để cho ta sớm hưởng phước thanh nhàn.”
Tất cả mọi người nở nụ cười, cùng nhau nâng chén nói: “Mọi người cùng cạn chén rượu này!”
Nâng chén rượu lên. mọi người uống một hơi cạn sạch. Lý Khánh An cũng đặc biệt nâng ly riêng với Độc Cô Hạo Nhiên cười nói: “Cũng chúc trượng nhân sớm ngày lên làm tướng quốc.”
Trong lòng Độc Cô Hạo Nhiên đập mạnh một cái. híp mắt nở nụ cười, cùng Lý Khánh An nhẹ nhàng chạm cốc: “Cũng chúc ngươi ủng hộ việc đăng cơ của thái tử thành công.”
Hai người ánh mắt chạm nhau, cũng đều trong lòng biết rõ, đồng loạt nâng chén, đem rượu uống một hơi cạn sạch, mọi người ngồi xuống, cười nói vui vẻ, trên bữa tiệc trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, Bùi Minh Ý và Bùi Tri Lễ ở dưới sự mách nước của phụ thân, vội tới kính rượu Lý Khánh An. hai người cũng đều mới hơn hai mươi. thông minh tài cán. Lý Khánh An rất thích, liền cười nói: “Hai vị biểu đệ hiện tại đang làm gì thế?”
Minh Ý là huynh trưởng. vội vàng nói: “Chúng đệ cũng đều học ở Hoằng Văn quán, năm nay cũng đều đã thông qua cuộc thi của khoa minh kinh, tục ngữ nói. “Tam thập lão minh kinh, ngũ thập thiếu Tiến sĩ (Ba mươi tuổi đậu minh kinh đã là già. năm mươi đậu Tiến sĩ vẫn là trẻ), cho nên chúng đệ còn muốn tham gia cuộc thi khoa cử tiến sĩ sang năm. về sau này còn mong tỷ phu chiếu cố nhiều hơn.”
“Đều là huynh đệ trong nhà cả. điều đó là nhất định rồi. Nếu các đệ chịu đến An Tây, ta sẽ có thể sắp đặt một chút việc cho các đệ làm.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lát. lại nói: “Hoặc là Hà Tây cũng được.”
Bùi Mân và Độc Cô Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đều nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của Lý Khánh An, Bùi Mân vội vàng hỏi: “Khánh An phải chuyển công tác sang Hà Tây sao?”
Lý Khánh An lắc đầu, cười nói: “bởi vì binh lực thiếu một cách nghiêm trọng, thái tử rất lo lắng Hồi Hột xâm lấn Hà Tây. Hôm nay bèn đáp ứng Khánh An. chuẩn bị tạm thời đem phía bắc Trương Dịch quy cho An Tây, Lương Châu quy cho Lũng Hữu. như vậy Cam Châu, Túc Châu, Qua Châu và Sa Châu sẽ do Khánh An đến quản hạt. Nếu hai vị biểu đệ không chê, có thể ở chọn một huyện của một trong bốn châu này xuất nhậm huyện thừa hoặc là chủ bộ.”
Bùi Mân mừng rỡ, hai đứa con trai của hắn cũng đều đã thông qua cuộc thi khoa minh kinh, về mặt khoa cử cũng đã đủ tư cách rồi. bởi vì nhất thời còn chưa có chỗ trống, cho nên hắn mới để cho con trai tiếp tục tham gia cuộc thi khoa tiến sĩ. Nhưng nếu Lý Khánh An có tâm bồi dưỡng hai đứa con trai của mình, thì bọn họ sẽ không cần phải đi thi tiến sĩ nữa rồi. Hắn biết Hà Tây có mấy huyện khá tốt. như là huyện Trương Dịch, huyện Tửu Tuyền và huyện Đôn Hoàng. cũng đều là những huyện có dân cư đông đúc. và giàu có, dễ dàng làm ra chính tích. Để cho bọn họ làm vài năm huyện thừa hoặc chủ bộ, sau đó điều trở vào kinh, thì việc lên chức sẽ dễ dàng hơn.
“Vậy thì cậy nhờ vào Khánh An rồi. lại đây! Minh Ý và Tri lễ, huynh đệ các con hãy kính tỷ phu một chén rượu nữa đi.”
Hai huynh đệ lại kính Lý Khánh An thêm một chén rượu, lúc này, Độc Cô Hạo Nhiên bên cạnh cũng có chút động lòng rồi. hắn ở dưới bàn khẽ đá thê tử một cước, nháy mắt với nàng. chỉ chỉ Lý Khánh An.
Bùi phu nhân hiểu được ý tứ của trượng phu, hắn vì sĩ diện mà khó có thể hạ mình xuống nước được, liền để cho mình mở miệng, bà bèn cười nói: “Thất Lang. ngươi có thể đề bạt cho ca ca của Minh Nguyệt một chút được không, hắn làm người quá thật thà. chỉ biết vùi đầu làm việc, không biết nịnh hót với cấp trên, làm quan bốn. năm năm nay rồi, vẫn là chức chủ bộ của một huyện nhỏ, hãy để cho hắn đến giúp ngươi đi!”
Vợ chồng Độc Cô tổng cộng có bốn đứa con. ba đứa con gái Minh Kiếng. Minh Nguyệt và Minh Châu. Trong đó trường nữ Minh Kiếng đi hòa thân chết ở Khiết Đan. bọn họ còn có một đứa con. tên Độc Cô Minh Viễn, không có thi lên khoa cử. dựa vào cái bóng của phụ thân mà được một chức quan nhỏ, làm chủ bộ của huyện thành Nhâm Định ở Quang Châu, và Quang Châu thái thú quan hệ rất căng thẳng, vẫn khó mà được đề bạt. Con đường làm quan của chính Độc Cô Hạo Nhiên cũng không ổn định, cho nên cũng khó mà giúp đỡ được cho đứa con trai. Kỳ thật Bùi phu nhân cũng nghĩ qua muốn nhờ Lý Khánh An hỗ trợ, chỉ là bà lại không muốn để cho đứa con con đến An Tây, chồ đó quá xa xôi. Hôm nay Lý Khánh An lại nhắc tới Hà Tây, tuy rằng vẫn là nơi có một chút hơi xa. nhưng so với An Tây thì tốt hơn nhiều. Bùi phu nhân liền động lòng.
Lý Khánh An gật đầu nói: “Kỳ thật Minh Nguyệt cũng từng nói với Khánh An rồi. con lần này trở về, có một mục đích rất quan trọng chính là muốn đề bạt một chút huynh đệ trong nhà. nếu Minh Viễn chịu đi. con tính nhâm mệnh hắn ấy làm Cam Châu lục sự tham quân kiêm huyện lệnh của huyện Trương Dịch, chủ quản chính vụ Cam Châu.”
Vợ chồng Độc Cô vô cùng mừng rỡ, lúc này Độc Cô Hạo Nhiên đã hoàn toàn từ bỏ thành kiến đối với Lý Khánh An, hắn vui vẻ nói: “Thế ta sẽ lập tức viết thư gọi Minh Viễn quay về kinh, còn làm phiền Khánh An nói với Lại bộ một tiếng.”
Lý Khánh An cười nói: “Không ngại, thái tử đáp ứng ta rồi. huyện lệnh và quan viên cấp dưới huyện lệnh đều do con trực tiếp nhâm mệnh, mà lục sự tham quân là chức quan văn trong quân ngũ. lại càng không cần thông qua triều đình, ta trực tiếp nhâm mệnh là được. Bất luận An Tây hoặc là Hà Tây cũng đều là đô đốc châu, cũng không có thái thú, cho nên. quyền nhâm mệnh thực tế cũng đều nằm ở trên tay của con, có thể để cho Minh Viễn trực tiếp đi Trương Dịch, con tự sẽ lưu hồ sơ cho Lại bộ.”
Thật ra giải hòa với Độc Cô Hạo Nhiên, cũng là mục đích chính trong lần về kinh này của Lý Khánh An. Gia tộc Độc Cô là đại tộc tại Quan – Lũng, bọn họ và gia tộc trưởng tôn, gia tộc Vũ Văn cùng với gia tộc Bùi thị cũng đều có quan hệ rất tốt. cùng kết thông gia. tỷ như Độc Cô Hạo Nhiên đã cưới con gái của Bùi Diệu Khanh làm vợ, còn thê tử Bùi Mân chính là em gái của trưởng tôn Toàn Tự. Chính mối quan hệ thông gia này, khiến cho bọn họ dần dần hình thành một tập đoàn chính trị có cùng lợi ích chung.
Lý Khánh An đã cưới Độc Cô Minh Nguyệt, thế thì hắn đã cùng những đại tộc tại Quan – Lũng này có quan hệ với nhau. Hắn cần được sự ủng hộ toàn lực của bọn họ, trái lại, hắn cũng phải giúp đỡ đại tộc tại Quan – Lũng, khiến cho bọn họ có quyền lên tiếng trong thế cục chính trị của Đại Đường.
Lúc này, Lý Khánh An lại cười nói với Độc Cô Hạo Nhiên: “Con nghe Minh Nguyệt nói qua, qua mười mấy ngày nữa bèn là sinh nhật của trượng nhân, chi bằng mời thêm nhiều thân bằng quyến thuộc, cùng nhau tới chúc thọ cho trượng nhân. Cũng đúng lúc con có mặt ở Trường An, có thể thuận tiện làm quen với một số thân thích bằng hữu.”
Bùi Mân phản ứng rất nhanh, hắn lập tức bèn hiểu được dụng ý của Lý Khánh An. liền cười nói: “Tốt lắm. đến lúc đó ta đến làm chủ sự, đem những đại gia tộc có quan hệ với chúng ta cũng đều mời đến cả, đồng loạt giới thiệu để cho Khánh An làm quen.”